Mày kiếm của Phong Dạ Hàn nhẹ giương, giọng nói mang theo kiêu ngạo nói: "Nói đi."
Ngạo Tình tự mắng mình thật không có tiền đồ, lại bị dụ dỗ: "Kỳ thật là ta lấy tử Diệu Thạch của chàng."
"Ừm, việc nàng muốn nói là việc này sao." Phong Dạ Hàn không cảm thấy giật mình chút nào.
Ngạo Tình cả kinh lật người, nhìn Phong Dạ Hàn: "Làm sao chàng biết?"
"Do mùi hương của nàng. Ở Hầu phủ, lúc nàng tiến vào ta đã biết nàngchính là Nguyệt Thượng Hồng." Phong Dạ Hàn cười nói. Vừa nghĩ đến bóngngười nhỏ bé hấp tấp đó, thật sự làm cho người ta phát điên.
"Chàng là tiểu cẩu(cún con ấy) sao, mũi linh như vậy?" Ngạo Tình ngửi cánh tay, rồi lọn tóc nói: "Cũng không có gì đặc biệt a."
Phong Dạ Hàn giơ tay bắt được người người nào đó ôm vào trong ngực: "từnhỏ ta đã ghét nữ nhân, nhất là những nữ nhân trong cung luôn có mùi vịson phấn, ta luôn có một loại kích động muốn giết sạch các nàng. Nhưngngày đó nàng tới giành tử Diệu Thạch, ta rõ ràng ngửi được trên tóc nàng có hương hoa mai nhàn nhạt, trên người có hương sen, không đáng ghétchút nào."
Ngạo Tình nghe vậy, trong lòng ngọt ngào: "Khi đó chàng liền yêu thích ta đi?"
"Không ghét." Phong Dạ Hàn yêu nghiệt cười một tiếng, thật ra thì, lúcnhìn vào trong mắt của Nguyệt Thượng Hồng, tim của hắn quả thật cókhoảnh khắc rung động, ánh mắt của nàng thật ấm áp, rất tự nhiên, ánhmắt đó đối với hắn có một lực hút vô tận.
"Hừ!" Ngạo Tình có chút không cam lòng, đột nhiên phát hiện chủ đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1586538/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.