Lấy được ngọc trụy, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy mỹ mãn trở về.
Nhìn bóng lưng vui mừng của nàng, một đi không trở lại, Tư Đồ Tu mặt trầm như nước.
Đúng là đồ không tim không phổi, không biết đền đáp ân sư. Nàng có ngày hôm nay, rốt cuộc là công lao của người nào?
Không, hắn vẫn chưa dạy dỗ tốt nàng!
Nếu đã dạy tốt, nàng nhìn thấy mình, thế nào cũng nên tôn kính kính yêu như học sinh nhìn thấy phu tử. Thế nhưng nàng, đơn giản là tránh không kịp, là vì tâm lý bị đánh đòn gây ra? Nhưng không đánh thì nàng không nghe lời, hắn giảng bài, nàng thất thần, nhàn rỗi chỉ biết ăn, ngay cả nô tỳ của mình cũng không quản giáo được.
Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Học sinh ngây ngốc như nàng, không đánh sao mà thành?
Tư Đồ Tu bực mình.
Dõi theo biểu cảm muốn ăn thịt người của chủ tử nhà mình, Mã Nghị và Hạ Tông Mộc hai mặt nhìn nhau.
Chẳng biết hắn và đại cô nương Bùi gia nói cái gì, thế mà lại bực đến như vậy? Phải biết bình thường Tư Đồ Tu luôn giấu diếm hỉ nộ, đi tới các đại nha môn, gương mặt lạnh như băng sơn, vì vậy quan viên sợ nhất khi hắn tới làm việc, không giống tam hoàng tử Tư Đồ Dập, mặt mày hồn hậu, cho nên Vương gia nhà mình chẳng có một nhân duyên.
Nói đến tức giận, thật rất hiếm thấy.
Hai người tùy tùng hỏi cũng không dám hỏi, yên lặng theo sau lưng.
Tư Đồ Tu ra tới bên ngoài Hầu phủ, gió mát quất vào mặt, thổi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh-ky/95582/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.