Trở về phòng, nàng không thay y phục, bảo Trạch Lan ra ngoài, chỉ chừa Trúc Linh ở lại, nhẹ giọng nói: “Trúc Linh, ta chỉ tin tưởng ngươi, lát nữa ngươi đi với ta làm một chuyện.”
Sắc mặt trịnh trọng, giống như đang giao phó một chuyện lớn!
Trúc Linh vội vàng gật đầu.
Bùi Ngọc Kiều lấy ra năm mươi lượng bạc.
Đó là ngọc trụy nàng thích nhất, dù thế nào nàng cũng phải đòi lại từ trên người Tư Đồ Tu.
Hai người lại đi ra ngoài.
Trạch Lan hỏi tới: “Cô nương không tắm đã đi, muốn đi đâu vậy?”
“Có việc, ngươi đừng đi theo!” Bùi Ngọc Kiều rất gấp, sợ Tư Đồ Tu đi mất, không biết bao giờ mới đổi được ngọc trụy. Hôm nay hắn ở trong phủ, tất nhiên thuận tiện hơn nhiều.
Thấy nàng nghiêm túc, Trạch Lan bị dọa, không dám cử động nữa.
Từ Vọng Xuân Uyển ra ngoài, dọc theo đường đá nhỏ, vòng qua vườn, đi tắt qua hành lang, hai người nhìn giống như tiểu tặc, len lén trở lại chuồng ngựa. Tư Đồ Tu và Bùi Trăn vẫn còn đang nói chuyện, hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng cũng tiếp chuyện, một lúc sau, liền về thư phòng.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Tư Đồ Tu mới cáo từ.
Trúc Linh nhẹ giọng nói: “Cô nương, đây là Thất điện hạ... Cô nương tìm Thất điện hạ làm gì vậy?”
Tay vẫn cầm bạc.
Nàng thực sự không hiểu.
“Hắn cầm ngọc trụy của ta, ta muốn đi chuộc.” Bùi Ngọc Kiều nhẹ giọng nói, “Chuyện này ngươi không được nói cho bất kỳ kẻ nào, đây là bí mật của hai ta, biết không? Nếu như ngươi nói ra ngoài....Ta...Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh-ky/95581/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.