Như bước vào trong tranh, đập vào mắt là một ngọn núi đầy lá phong, tầng tầng lớp lớp, xa xa đồi núi trập trùng, hùng tráng đẹp đẽ, núi là rừng phong, rừng phong là núi, nhìn gần cây nào cũng ưu nhã, hình dáng đáng yêu, những phiến lá còn đẫm nước mưa, xanh biếc trơn mượt.
Những cây phong này đều là chủng loại chỉ ở Diễm quốc mới có, vô cùng quý giá hiếm thấy, hình dạng của lá rất đẹp, vào thu sẽ đỏ như son, rực rỡ như lửa, hơn nữa lại chỉ cao không quá hai trượng, nhìn trọn vẹn cả cây thì chắc là được trồng nhiều năm rồi. Đất trong rừng sạch sẽ tươi tốt, dưới chân là một con đường nhỏ lát đá kéo dài về phía trước, đến cuối đường vẫn còn ở trong rừng phong.
Cảnh tượng trước mắt nửa như mơ nửa như thật, khó lòng phân biện.
Nhạn Sơ lạnh người.
Ở Vĩnh hằng chi gian trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng biết đến nơi xa lạ này, hơn nữa không hiểu vì sao trong lòng lại có một cảm giác quen thuộc như vậy? Lá phong, đường đá, đến không khí xung quanh dường như cũng từng biết đến.
Là thấy trong tranh hay trong mơ từng đến?
Thấy nàng đứng ngẩn ra, Lam sứ giả cười giới thiệu: “Phong lăng này là nơi Dịch chủ bế quan, đệ tử bình thường không được vào.”
Nhạn Sơ sực tỉnh đáp: “Phong cảnh nơi đây thật đẹp.”
Ý thức được hai người chung dù có điều không ổn, Lam sứ giả muốn nhường dù nhưng Nhạn Sơ từ chối, thấy mưa không lớn, hai người bèn thu dù dạo bước trong mưa, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/205892/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.