Mưa nặng hạt, dòng nước mang theo đất đá cuồn cuồn đổ xuống, tiếng người ngày càng xa rồi kéo lên đỉnh núi, cuối cùng cơ hội cũng đến, nhưng cái giá lại nặng nề như vậy, khó chịu như vậy.
Nhất định phải trốn đi, bởi vì nàng không thể chết.
Thời tiết khiến bệnh tim bộc phát, cơn đau kịch liệt hơn trước gấp nhiều lần nhưng Nhạn Sơ dường như không hề phát giác, nàng liều mình chạy xuống núi, nhưng bỗng dưng lại hụt chân, cả người lăn tròn theo con dốc.
Đau đớn lan ra toàn thân, không biết đã bị thương ở đâu.
Nhạn Sơ không để tâm, tự tổn thương mình như vậy ngược lại lại khiến giảm nhẹ đau đớn trong tim.
“Thấy kết quả này đau lòng rồi sao?” Một thân y phục đen xuất hiện trong mắt.
“Là ngươi!” Nhạn Sơ vui mừng, cố chống người dậy, “Ngươi đến rồi sao?”
“Là ta, đồ nhi đến cứu cô đây.”
Hi vọng lại được thắp lên, Nhạn sơ níu chặt lấy bộ hắc bào kia: “Ngươi mau đi cứu Thu Ảnh! Cứu cô ấy đi!”
Tiêu Viêm không chịu động đậy: “Tại sao ta phải cứu cô ta?”
“Ta cầu xin ngươi đó!”
“Bọn họ có nhiều người như vậy, cô nỡ để đồ nhi đi mạo hiểm sao?”
Thỉnh cầu thấp hèn nhất trịnh trọng nhất nhưng chỉ đổi được phản ứng giả vờ như đang đóng kịch này, Nhạn Sơ không chống chế nổi nữa, tâm trạng gần như phát điên: “Tại sao lại như vậy, tại sao ngươi không thể cứu cô ấy?”
“Sư phụ à, chuyện này rất vô nghĩa.” Tiêu Viêm khó xử, “Phản bội Hoàng đế, cô ta nhất định phải chết, nếu còn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/205891/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.