Nhạn Sơ vốn dựa vào Thuật khinh thân* không tệ mới dám vào thăm dò, hành động hơi thở vô cùng cẩn thận, ai ngờ vẫn bị hắn phát hiện, Nhạn Sơ thầm hối hận vì mình sơ ý, lòng biết đã không kịp rời khỏi, chỉ cần hắn kêu lên một tiếng thì nhất định sẽ thu hút thủ vệ bên ngoài, kinh động Tiêu Tề, lúc đó cho dù có mọc cánh cũng khó bay, kế hiện nay chỉ đành tạm thời xoa dịu hắn.
*Thuật làm nhẹ thân thể, chắc giống Khinh công
Nhạn Sơ quyết định như vậy nên bèn từ sau tường đá bước ra hành lễ: “Làm khách trong phủ, vô ý phát giác được động tĩnh, trong lúc hiếu kỳ đã lầm bước vào đây…”
Đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng, một loại ảo giác nhìn thấu lòng người, giọng người đó pha tiếng cười: “Không cần che giấu, cô và Tiêu Tề đối lập, vừa hay có thể trở thành lý do để cứu ta.”
Chưa chờ Nhạn Sơ nói tiếp thì hắn lại thở dài, đưa tay xoa lên gương mặt đáng sợ kia: “Nhìn xem bộ dạng hiện giờ của ta đi, đáng thương không? Đồng tình không?”
Phút trước còn cười, phút sau giọng điệu bỗng trở nên bi thương, sự vô lại của phút trước đã hoàn toàn biến mất, biến hóa quá nhanh khiến người ta khó lòng thích ứng, ngược lại lại nảy sinh một cảm giác giả tạo.
Nhạn Sơ cố hết sức giữ bình tĩnh: “Định vương chấp pháp nghiêm minh, ngươi chịu phạt nặng như vậy nhất định thân mang trọng tội, khó mà khiến người ta đồng tình.”
Người kia nói: “Nếu ta là huynh đệ của hắn thì cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/205888/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.