Lúc trời sáng, hai cỗ xe ngựa ra khỏi thành đi về hướng Nam, qua cửa sổ có thể thấy được cảnh vật bên ngoài, lộ trình rất rõ ràng, không hề quanh co khó nhớ, hiển nhiên Tiêu Tề không có ý giấu diếm.
Ước chừng một canh giờ sau, xe ngựa dừng dưới chân một ngọn núi.
Nhạn Sơ nhìn trọng binh canh giữ chân núi mà cười khổ.
Tính sót rồi, chẳng trách hắn yên tâm đưa nàng tới đây, vì hắn vốn không cần che giấu gì cả, bất luận là nàng hay người của Nam vương theo sau* đều không thể dễ dàng tiếp cận chỗ này. Để đề phòng có người dòm ngó Việt quân, hắn buộc phải “bảo vệ” sự an toàn của Lão tướng quân, lý do này rất chính đáng, Lão tướng quân cũng khó cự tuyệt.
*Trong chữ theo sau có chữ “Tùy”. Lần trước Nhạn Sơ chỉ cho Nam vương chữ “Tùy” là ra hiệu bảo Nam vương theo sau nàng.
Mấy tên quan quân thân tín ra nghênh tiếp, Tiêu Tề ra lệnh cho họ rút lui rồi cùng Nhạn Sơ xuống xe đi bộ lên núi.
Phong cảnh trên núi rất thanh vắng, cây cỏ rậm rạp, đến lưng núi đã không thấy bất kỳ ai canh giữ, nhưng Nhạn Sơ biết, lúc này bốn phía không biết có bao nhiêu cặp mắt, từ khi lên núi thì mỗi bước đều đang bị họ giám sát, muốn hành động trong hoàn cảnh này thì khó càng thêm khó.
Băng rừng vượt dốc, một ngôi nhà nhỏ hiện ra trong tầm mắt, tường đất mái tranh, kiểu dáng bình thường của nhà nông, đá xanh lót thành bậc thềm, dưới hiên nhà đặt đủ các loại nông cụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/205887/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.