Nàng cho quân y trong đội kiểm tra qua cho Thiếp Xích Đài và mấy vị phó tướng.
Nếu các người bị ép tại sao không đứng lên mà làm phản?
- Đại nhân, bọn ta không thể bọn họ lấy tính mạng Khả Hãn đe dọa. Người vừa rồi đi sứ cũng là người của bọn chúng dùng để gây chiến hai nước nhưng không hiểu sao bị Tề Vương chém chết.
Sở Ngọc nhìn một vòng mấy người trong lều, nàng xoa trán khé thở dài.
- Vậy....chỉ cần cứu được Khả Hãn của mấy người là có thể dừng cuộc chiến đúng không?
- Đúng vậy.
- Hiện tại ở đây chắc hẳn có người của vương phi đúng không?
Đúng vậy, bọn chúng hữu dũng vô mưu đã bị bọn ta lừa cho ra chiến trường rồi vả lại đấy cũng không phải quân của bọn ta.
- Quân của các người đâu?
- Cách đây năm trăm dặm.
Sở Ngọc vừa hỏi vừa tiếp thu câu trả lời của bọn họ, Tử Kiệt đứng bên cạnh nàng cũng nhỏ giọng nhắc nhở.
- Cô nương, lời của Thiếp Xích Đài có thể tin tưởng được nhưng trước mắt chúng ta nên hội quân với vương gia để bàn kế lâu dài.
- Không cần---Lời nàng chưa dứt tiếng còi thu quân bên ngoài đã vang lên, Thiếp Xích Đài là
người đầu tiên hoảng loạn.
- Nếu mấy người là người của Tư Kỳ ca ca thì mau trốn đi bọn chúng trở về e là không thoát được.
- Không sao. Tử Kiệt đã chuẩn bị rồi chưa?
- Đã xong.
-
Bọn chúng mới đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-tuong/3614531/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.