Khi Tiêu Ân tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cơn đau đầu ập đến nàng theo thói quen vỗ trán vài cái mới rời giường. Tiêu Ân đảo mắt nhìn xung quanh phòng tự hỏi trong đầu làm cách nào nàng có thể an ổn trèo khỏi mái nhà của Ngự Thư phòng rồi về phòng an toàn như vậy. Từng hình ảnh vụn vặt tối qua lần lượt hiện lên trong đầu nàng Tiêu Ân nhớ lại lúc nàng sắp ngã lại có một bóng dáng quen thuộc đỡ nàng đó không phải Từ Khải Tuyên sao?
- Tiêu Ân ơi mày toi rồi bỡn cợt vương gia chỉ có một kết cục mà thôi.
Nàng đưa tay lên gãi đầu, tay nàng chạm phải chiếc trâm bạc. Tiêu Ân rút trâm nhỏ trên đầu xuống trâm này nàng mua từ khi nào? Đừng nói tối qua trong lúc say xỉn nàng còn tiện tay lụm luôn đồ của mấy vị đại boss trong hoàng cung này nha. Nhìn sơ qua chiếc trâm trên tay nàng đủ thấy chủ nhân của nó thân phận tôn quý thế nào, cánh hoa hồng liên điểm xuyến nét đỏ tuy rực rỡ nhưng lại không chói mắt. Tiêu Ân khẽ rùng mình lưng nàng chảy không ít mồ hôi lạnh ánh mắt thất thần nhìn nó.
- Không được, phải trả mày lại mới được nếu không e tương lai sau này khó sống yên nơi cổ đại này.
Bộ dạng gấp rút mang giày của nàng, không thể nào vội hơn. Bước chân vội vàng lúc nàng ra gần tới cửa thì trong đầu nàng lại lóe lên hình ảnh nàng và Từ Khải Tuyên hôn nhau trên nóc Ngự Thư phòng. Sắc mặt nàng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3361403/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.