A Bảo nói xong thì đại não nàng lúc này mới hoạt động. Không hay rồi nếu như những gì A Bảo nói thì Quách An hiện giờ có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tiêu Ân nhìn sang nam tử im lặng quan sát nàng nãy giờ. Hắn vậy mà để ý nhất cử nhất động của nàng thật khó hành động. Phải nhanh chóng nghĩ ra cách rời khỏi đây mới được 
Tiêu Ân đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống dụ dỗ hắn 
- Đại nhân, ngài thân phân tôn quý không thể chịu đói chịu khát ở đây được. Ta đi mua chút gì đó cho mọi người ăn nha. 
- Ân công thật không dám phiền ngài tiểu nữ và A Bảo quen rồi. 
- A Bảo đang tuổi lớn không thể để y nhịn đói được ta đi rồi về ngay. Ngài không nói gì xem như là đồng ý đấy nhá, ta đi đây. 
Thấy hắn tiếp tục im lặng, Tiêu Ân đứng dậy chỉnh lại trang phục ôm lấy tay nải và Lưu Quang rời đi. Vừa đi vào rừng không xa thì mấy tên tiểu tặc theo nàng lúc ở trong thành cũng đi theo. Tiêu Ân đoán phần nhiều là bọn chúng nghe được tin tức của Lục Ngọc nên mới đi theo thăm dò. Từ trong tay áo nàng lôi ra lọ dược nhỏ màu đỏ đổ hết bột trắng trong hũ ra tay. Tam nhật mộng nay có thể thử rồi. 
- Mấy vị bằng hữu đã đến rồi thì ra đây đi, ta nói cho mấy vị nghe thêm tin của thánh kiếm. 
Dứt lời vài hắc y nhân từ trong tối xông ra hướng mũi kiếm về phía nàng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tieu-bo-khoai/3323966/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.