“Cho nẽn mới nói, cho dù ta thật sự đi giúp người trị thương, nhưng chỉ cần nàng ta không ngừng tay thì người kia sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết, đến lúc đó nói không chừng còn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, đã không được ai cảm kích, còn tự mua dây buộc mình đúng không?”, Thích Vy bĩu môi chán ghét nói.
Cơ Vấn Thiên gật đầu nói: “Cho đến nay, số lượng người chết trong tay nàng ta thật sự không đếm xuế, nguyên nhân tử vong đều là bị trọng thương không trị được”.
Trước khi hắn ra biên quan đã nghe nói có bảy tám người, trong năm năm qua không biết con số này còn tăng lên gấp mấy lần.
Thích Vy tặc lưỡi nói: “Mấy năm nay ta không ờ kinh thành, không hiểu rõ chuyện của trướng công chúa cho lắm, nhưng chẳng lẽ Tô Ngu Ngốc lại không biết đối phương có đức hạnh gì hay sao mà còn cố ý nhâm vào ta, muốn đế cho trường công chúa đối đầu cùng ta, nàng ta thì có thế ngõi đó ngư ông đắc lợi? Đúng là quá mưu mô!”
Ánh mắt Cơ Vấn Thiên tối sầm lại: “Nàng ta muốn vào Dục vương phủ, cả đời này cũng đừng hòng!”
Chưa nói đến chuyện hắn vốn không có tình cảm với Tô Bạch Chỉ, chỉ nói riêng chuyện này cũng đã đủ khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Cho dù muốn làm trắc phi thì hắn cũng không muốn trong vương phủ của mình xuất hiện một nữ nhân tâm địa độc ác như vậy.
Thích vy thấy người gặp họa thì hả hê cười nói: “Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2872328/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.