Chương trước
Chương sau
“Ngươi vốn đã mập, còn khỏng cho người ta nói?”, Thích Cẩm Dương không chút đế ý, tiếp tục hừ nói: “Không phải ngươi ghen tị ta cướp mấy tiếu đệ trước kia vẫn đi theo phía sau ngươi sao, ta nói cho ngươi biết, bọn họ sờ dĩ đi theo ngươi chẳng qua vì sợ trướng công chúa sau lưng ngươi, bọn họ không hề thích ngươi, loại người ngang ngược như ngươi thì làm gì có ai thích chứ?”

“Hãy nhìn ta đi! Ta kế cho họ nghe những câu chuyện thú vị, ta sẽ không bắt nạt họ, không sai bảo họ, vì vậy họ thích chơi với ta, mọi người đều yêu quý ta, ngươi có thế so sánh với ta sao? Hừ!”

“Cho dù ngươi không cho ta kế chuyện cho bọn họ nghe thì ta còn có thể dạy bọn họ hát những bài hát thú vị, chơi những trò chơi thú vị, cho ngươi tức chết!”

“Thích Cấm Dương! Ngươi đừng có mà quá đáng! Không được kể chuyện! Cũng không được hát bài hát, chơi trò chơi, nếu ngươi dám, ta liền, ta liền…”

Thích Cẩm Dương khiêu khích nói: “Ta lại muốn nói, lại muốn hát, ngươi có thế làm gì?”

Từ Trạch Lương làm sao có thể chịu đựng được sự tức giận này, cho nên liền hét lớn một tiếng: “Ta liền đánh ngươi!”, sau đó xông thẳng về phía Thích cẩm Dương!

ÔI trời, động thủ thật à?

Thích Cấm Dương không hề sợ hãi một chút nào, phản ứng linh hoạt tránh ý đồ đè bẹp mình của tên nhóc mập đang nhào tới, phất ống tay áo, hai mắt phát sáng, giẫm lên bàn nhào ngược lại về phía Từ Trạch Lương.

So với thân thể yếu đuối của tên nhóc mập, Thích Cấm Dương linh hoạt đã mượn phản lực đấy đối phương ngã trên mặt đất, hung hăng đánh vào mặt tên nhóc mập.

“Á!”

Từ Trạch Lương bị đánh đau liền kẽu lên một tiếng thảm thiết: “Ngươi dám đánh ta!? A, ta sẽ giết ngươi!”



“Ngươi nói muốn đánh ta mà không cho ta phản kích sao! Ta đã đánh bại ngươi rồi đó, ngươi có thế làm gì ta!”, nói xong Thích Cấm Dương lại đánh thêm một cái vào mặt Từ Trạch Lương, tặng cho đối phương một đôi mắt gấu trúc.

Từ Trạch Lương từ nhỏ tới giờ chưa từng bị đánh, nay liên tục bị đánh hai cái khiến cho cậu bé rơi vào mơ hồ, hai tay quơ quào lung tung, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông vô cùng chật vật.

Những đứa trẻ xung quanh đều sững sờ.

Ban đầu Thích Cấm Dương chiếm thế thượng phong, nhưng hình thể hai bên chênh lệch, rất nhanh Từ Trạch Lương đã có thế giãy dụa đứng lên, Thích Cấm Dương không thế tránh khỏi bị đánh trúng vài cái.

Chí có điều Từ Trạch Lương đánh không có quy luật, trong khi Thích cẩm Dương thật sự linh hoạt, trái né phải né tránh vị trí đánh đau, hơn nữa tuyệt đối không đế Từ Trạch Lương đánh đến mỹ nhan thịnh thế của mình, lúc đánh tới thì lại chuyên đánh vào phần thịt mềm trẽn người Từ Trạch Lương, đánh đến mức Từ Trạch Lương phải khóc cha gọi mẹ.

Một đám trẻ con cũng to gan, ngoại trừ lúc đầu có hơi sửng sốt một chút thì về sau đại đa số đều chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà gầm gừ cố vũ Thích Cấm Dương, cho đến khi hai người đánh đến mức bàn ghế đố vỡ, một người không đế ý làm liên lụy đến một đứa đứng gần đó, sau đó đến đứa thứ

hai, thứ ba, trong phòng liền loạn hết cả lên.

Mấy đứa trẻ không liên quan gì đột nhiên lại bị người bên cạnh không cẩn thận đánh trúng một cái, có thế không phản kháng sao? Đánh trả một cái rồi lại một cái, cuối cùng hiện trường liền biến thành quần đả.

Tiếng ồn ào, tiếng khóc nháo càng lúc càng lớn, khiến cho đám thư đồng cùng người hầu vốn đang canh giữ ở bên ngoài đều chạy tới, vừa thấy tiếu công tử nhà mình không biết vì sao lại đánh nhau với người khác, nhất thời vội vàng xông tới kéo người ra, lúc đó phát hiện công tử nhà mình bị đánh thì còn căm phần chí vào thư đồng nhà kia mà mắng, tiếp thêm một trận gà bay chó sủa.

Đến khi nhóm tiên sinh trong học viên nghe tin mà đến, mấy lão tiên sinh không biết tình huống rõ ràng đã tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, sợ đám nhóc không biết phân nặng nhẹ, một bên sai người nhanh chóng bình ổn hồn loạn, một bên bắt người đến hỏi chuyện.



Đợi đến khi biết được nguyên nhân là do hai đứa trẻ Thích Cấm Dương và Từ Trạch Lương có lai lịch không tầm thường, mấy vị tiên sinh không khỏi đau đầu, lập tức sai người đi thông báo cho Dục

vương phủ cùng Trường công chúa phủ.

“Vương gia, vương phi, không hay rồi!”, bẽn ngoài hiệu thuốc có hạ nhân vội vàng tới gõ cửa, sự lo lắng trong giọng nói khiến cho người bên trong cũng khấn trương, chỉ nói ra hai câu đã khiến cho Cơ Vấn Thiên cùng Thích Vy hồ nghi trao đổi ánh mắt với nhau.

Kỷ Vô Thiên gọi người đi vào, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Hạ nhân nhanh chóng nói: “Người của học viện Kiêu Dương tới đây truyền lời, rằng tiếu điện hạ đã đánh Lương tiểu công tử!”

“Ồ?”, Cơ Vấn Thiên kinh ngạc nhíu mày: “Sao bổng nhiên lại đánh nhau?”

Thích Vy lại hỏi hắn: “Lương tiểu công tử là ai?”

Cơ Vấn Thiên giải thích: “Con trai duy nhất của Cơ Vỏ Song”.

Thích Vy: “Phò mã của nàng ta họ Lương sao?”

Cơ Vấn Thiên: “Không, là họ Từ”.

Thích Vỵ bực mình nói: “Vậy Lương tiếu cỏng tử là cách xưng hô quái quỷ gì vậy? “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.