vẻ mặt Thích Vy cứng đờ, buồn bực nói: “Ta nói này, có phải dạo gần đây tâm hồn ngươi hơi bay bổng rồi không? Có thể bớt lại được không?”, nàng tức đến mức sắp bay lên trời luôn rồi, có được không!
Hai hôm trước, nàng suýt bị cái danh sách quái quỷ đó dọa sợ, bây giờ lại đến nữa à?
Lẽ nào còn muốn bảo nàng để lại cho hắn một trai một gái làm quà tạm biệt trước khi đi sao?
Ánh mắt nhìn nàng của Cơ Vấn Thiên ngày càng thâm thuý, hắn lại cố ý nói: “Không bớt được”.
Sao hắn có thế không nhận ra chút vui mừng trong ánh mắt Thích Vy được chứ.
Hôm ấy ở phòng thuốc, đã có lúc hắn thật sự muốn xử lý người phụ nữ này ngay tại đó, cho nàng biết mình lợi hại thế nào, đế nàng không thể luôn miệng nhắc cái chứng từ năm năm kia nữa.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, một khi hắn chơi với lửa, vượt giới hạn thật thì chút hài hoà giữa họ trước đó sẽ tan biến, thậm chí quan hệ mới vừa dịu đi giữa hai bên cũng sẽ có vết nứt.
Gân trên trán Thích Vy giật pằng pẳng, đầu ngón tay vừa lật, một cây kim bạc chĩa về phía hẳn, nàng nghiến răng nói: “Có muốn ta giúp ngươi không?”
Cơ Vấn Thiên lấy lại bình tĩnh, nhìn cây kim bạc sắc nhọn kia, mặc dù hắn không cho rằng mình sẽ bị đâm trúng nhưng không nên tiếp tục trêu chọc nàng nữa, trong lòng lại thầm nghĩ lần sau vào cung nhất định phải tìm Hoành huynh để sao chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2872285/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.