Thích Vy búng ngón tay một cái: “Thông minh”.
Hắn tin chắc lúc đó nàng không đến gần Cơ Vô Song, vậy thì chỉ Nam Tinh tiếp xúc gần với Cơ Vô Song có cơ hội nhiều nhất, nhưng đều đã qua mấy ngày rồi, sao giờ mới có tác dụng?
Thích Vy hừ một tiếng: “Ta đâu có ngu, người lại ngã bệnh đúng hôm bỏ thuốc, sợ người khác không biết ta giờ trò à? Đương nhiên phải dùng một ít bột thuốc đặc biệt mới có thể kéo dài thời gian phát tác”.
Đã qua mấy ngày kể từ ngày hôm đó, các vết bầm trên người Cơ Tiểu Dương đã khỏi hẳn, Cơ Vô Song lại có vấn đề, vậy việc này cũng chẳng liên quan gì đến nàng, đúng không?
“Nhân tiện nhắc nhớ ngươi một câu, Cơ Vô Song mà tiếp xúc thân mật với bất cứ ai thì kẻ đó cũng sẽ bị ảnh hưởng ớ các mức độ khác nhau. Hôm đó lúc vào cung, nàng và Thái hậu ngồi gần nhau như thế…”, đôi mắt Thích Vy vương đầy ý cười.
“Người khác có thể phát hiện ra bột thuốc không?”, Cơ Vấn Thiên trước hết hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.
Thích Vy đắc ý nói: “Ta không dám khẳng định tất cả bột thuốc ta làm đều là không màu không mùi hay không thể phát hiện nhưng muốn dùng để hại người thì chắc chắn sẽ không bị nhận ra. Các thầy lang khác xem bệnh cho Trưởng công chúa, cùng lắm sẽ nghĩ rằng nàng ta bị suy thận, sẽ không nghi ngờ nàng ta bị bỏ thuốc”.
Cơ Vấn Thiên nhìn Thanh Đại đang cười trộm và Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-thien-tai-tieu-bao-boi-cua-vuong-gia/2872282/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.