Lục Thanh Sương dùng sức gật đầu: “Ta nhất định sẽ chú ý”.
Bàn tay nàng ta khẽ vuốt ve chiếc bụng còn bằng phẳng, trong ánh mắt tràn ngập tình mầu tử.
“Còn cô thì sao? Sao sắc mặt lại lúc vui lúc buồn thế?”, Thích Vy quay đầu nhìn về phía Phó Vân Thi, không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì: “Chầng lẽ mấy ngày nay ta không có ở đây, việc làm ăn của Quốc Sắc Thiên Hương lảu xuống dốc sao?”
Tuy ngoài miệng nàng hỏi như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy không thế nào.
Ngay cả những tú nữ trong cung cũng theo đuổi sản phấm của nàng, trong cung lại luôn là tiêu chuần phổ biến trong dân gian, đồ của các nàng lại chất lượng, không có lý do gì đế việc làm ăn xuống dốc cả.
Quả nhiên, Phó Vân Thi lầc đầu nói: “Cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, lợi nhuận mồi ngày vẩn đang tiếp tục tăng lẻn, lúc ta cùng đại bá mẫu nól chuyện thì ngay cả đại bá mẳu cũng hâm mộ chúng ta”.
Thích Vy: “Đã như vậy thì sao cô còn không vui? Kiếm được tiền bộ không vul sao?
“Không có”, Phó Vân Thi phồng hai má lẽn, nâng khuôn mặt nhỏ nhân buồn bực nói.
Thích Vy càng nghe càng chắng hiểu gì.
vẫn là Lục Thanh Sương phải lên tiếng giải thích: “Còn không phải là vì chuyện cúa tiếu Hầu gia nhà nàng ta hay sao!”
“Cái gì mà nhà ta, sầp thàng người nhà khác rồi”, Phó Vân Thi chua xót nói.
“Ôi, chua xót vậy”, Thích Vy trẽu tức nói: “Chuyện gì đã xảy ra, nói cho ta biết mau, sao ta mới rời đi mấy ngày mà lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy chử? Bên phía Trần Quý Dương cháng lẽ lại đang bàn chuyện hôn nhản với nhà khác sao?”
Lục Thanh Sương gật đầu: “Là do Tĩnh An hầu phu nhân đích thân thu xếp”.
Thích Vy ngấn ra.
Nàng biết Tĩnh An Hầu phủ cùng Tướng quân phủ chưa thật sự trao đối thiệp đính hôn, nhưng hôn sự giữa hai nhà là chuyện mà người trong kinh ai cũng biết, điều này cũng khiến cho giới quyền quý kinh thành có con cái vừa tuổi nhìn trúng bối cảnh hai nhà này cũng sẽ ngại một nhà khác mà không dám thật sự tới cửa bàn chuyện hôn nhân.
Nhưng nay người của Tihh An Hầu phú đã chủ động thì câu chuyện liền khác đi, rõ ràng đang muốn nói cho những người khác biết hôn sự giữa họ với Tướng quân phủ đã thất bại rồi.
Lục Thanh Sương nhỏ giọng nói với Thích Vy: “Bẽn phía Tĩnh An Hầu phủ mấy năm nay vẫn rất hy vọng mau chóng quyết định chuyện hôn sự của hai người bọn họ, Trần tiếu hầu gia cũng đã đến tuối hôn phối, nếu vẫn kéo dài quả thật không ổn. Kỳ thật Hầu phu nhân rất thích Vân Thi, cũng không ngại tình huống thản thế của nàng ta, nhưng Tướng quản phủ vằn không gật đầu, cho nên…”
“Kỳ thật không phải ta không biết vấn đề nằm ở nhà chúng ta, xuất phát ở trẽn người ta”, Phó Vản Thi lấm bấm nói: “Thản thế của ta không biết có thế chống đờ đến khi nào, còn nói lập gia đình cái gì, không phải làm chậm trễ người ta sao, Hầu phu nhân muốn tìm cho Trần Quý Dương một hôn sự khác cũng là vì suy nghĩ cho hương khói Trân gia, ta có thế hiếu được”.
Nhưng hiếu là một chuyện, còn trong lòng nàng ta vẳn rất khó chịu, không phải là do nàng ta tức giận Hầu phu nhản mà nàng ta đang tức giận chính bản thản mình, tức giận thản thế yếu ớt của mình đã khiến cho trưởng bối cả hai nhà đều phải bận lòng.
Cỏ một chuyện Phó Vân Thi không nói với Thích Vy cùng Lục Thanh Sương, kỳ thật nhà nàng ta đến nay vẩn không gật đầu đính hôn cùng Tĩnh An Hầu phủ là vì còn cỏ một nguyên nhản khác.
Thân thể này của nàng tuy rằng Thái y viện nói có thế sống đến hai mươi tuổi, nhưng nếu như nàng thật sự gá đến Trần gia, Trần gia chỉ cỏ một đứa con trai là Trần Quý Dương, tuy rằng cũng có thế nạp thiếp cho hán ta đế cỏ con nối dõi, nhưng trong lòng
nàng ta tất nhiên cũng muổn lưu lại cho đối phương một đứa con, nhưng một khi nàng mang thai sinh con, thản thế nhất định sẽ nhanh chóng suy bại, đừng nói là hai mươi, rất có khả năng sau khi sinh sẽ…
Nàng ta có thế không quan tâm đến tình trạng của mình, nhưng không thế không quan tâm đến tâm trạng của những người thân yêu trong nhà.
Bấy lảu nay bọn họ phải hao tảm tốn sức biết bao nhiêu mới có thế giúp nàng ta bình an sống đến tận bảy giờ, sao nàng ta có thế chỉ vì một mình Trần Quý Dương mà khiến cho người thân, khiến cho ông nội lớn tuối của nàng lảm vào hoàn cảnh người tóc bạc tiền kẻ tóc xanh?
TTnh An Hầu phú bồng nhiên bắt đầu giúp Trần Quý Dương nghi thân, có lẽ là muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, nếu như không được… cũng chỉ có thể tự mình gả đi, dù sao tuổi cúa hai người đều đã lớn, tiếp tục kéo dài đối với ai cũng không tốt.
Thích Vy nhìn bộ dáng ảm đạm của Phó Vân Thi thì có chút không nỡ nói: “Thản mang bệnh nặng cũng không phải là chuyện mà cô muốn, cồ không cần vì thế mà cám thấy áy náy tự trách, hơn nữa, trời không tuyệt đường con người, bảy giờ vẫn còn quá sớm đế từ bỏ hy vọng”.
Phó Vân Thi buồn bã nói: “Hầu phủ cũng đã bắt đầu giúp Trần Quý Dương đi xem mẳt rồi, ta còn có thế làm thế nào nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]