Phi Dương mang theo nha hoàn đến Đạm Tình cư đúng lúc Thiên Mạch đang đứng tại cửa phòng, bạch y lay động, mái tóc tung bay khiến cho người ta thấy nàng càng thêm mờ ảo.
"Phu nhân, đây là nha hoàn của người." Phi Dương đối với nàng cung kính cũng giống như đối với Vương gia vậy.
Thiên Mạch xoay người, mỉm cười, "Cảm ơn" Này cười khiến cho dung nhan thanh tú của nàng càng thêm quyến rũ.
"Phu nhân khách khí rồi, nàng ta là Hương nhi, sau này sẽ phụ trách ăn ở của người." Con mắt hắn liếc về nha hoàn đang ở phía sau.
Tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống "nô tỳ tham kiến phu nhân."
Thiên Mạch thản nhiên nói, "Đứng lên đi."
"Phu nhân." Phi Dương ngừng một lát "Phu nhân, nàng đừng trách Vương gia."
"Phu nhân", nàng sao dám nhận danh xưng này.
Thiên Mạch cười nhạt "Ta có tư cách gì trách hắn?" Là nàng tự mình đi vào Vương phủ, vô luận con đường tương lai phía trước có ra sao, nàng cũng không có tư cách trách bất cứ kẻ nào.
"Phu nhân, ân oán của Liễu gia và Vương gia, người biết không?"
Thiên Mạch lắc đầu "Không biết, và cũng không muốn biết."
"Phu nhân, người nghỉ ngơi đi, bên trái chính là nơi ở của Phi Dương, người có gì cần cứ mặc tình phân phó." Một nữ tử ưu nhã như vậy mà bị mai một tại Vương phủ, quả là đáng tiếc.
Thẳng đến khi hắn đi rất xa, Thiên Mạch mới khẽ nói một câu "Cảm ơn ngươi."
Thiên Mạch đứng một chỗ, thân hình mờ ảo, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung/208867/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.