Hách Thanh Oản vừa vội vừa giận, dùng sức giãy giụa vài lần nhưng không cách nào có thể lay chuyển cánh tay sắt của An Dĩ Mặc.
“Ngươi đây là ý gì?” Nàng hơi nghiêng đầu, lạnh lùng chất vấn.
“Cô biết ý của bổn công tử, không phải sao?” An Dĩ Mặc hừ cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Nữ nhân này lấy danh Tĩnh vương phi, lại giúp Hoàng Phủ Cẩn, thật làm cho người vừa giận vừa hận.
Nếu để ý Hoàng Phủ Cẩn như vậy, ban đầu vì sao không chọn hắn, lại nhất định phải gả cho Hoàng Phủ Diệp, rồi lại thay đổi thất thường.
“Để bản công chúa xuống ngựa, nếu Cửu ca có chuyện gì, bản công chúa nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hách Thanh Oản tức giận, nàng có thể nào cho phép thân nhân của mình bị người hãm hại.
“Mạng của hắn vốn do bổn công tử cứu, nếu cô không phải muốn thay hắn trả nhân tình này, bổn công tử chỉ có thể lần nữa độc chết hắn.” An Dĩ Mặc không chút nào cho rằng mình có vấn đề, hắn giúp người cũng chưa từng giúp không công.
“Ngươi có bản lĩnh thì hiện tại độc chết huynh ấy đi.” Hách Thanh Oản châm biếm giễu cợt nói.
Thẳng đến giờ phút này, nàng nếu vẫn không rõ kế hoạch của Hoàng Phủ Diệp thì nàng chính là đứa ngốc.
Hắn thừa dịp Hoàng Phủ Cẩn trở về hoàng thành, mình lại vào Tông Nhân phủ, nàng vốn cũng đã hoài nghi.
Lại nói bạch y nam tử đang ép buộc nàng này, trước đối với Tinh Nhi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546682/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.