Sau khi Hách Thanh Oản vào cửa, mặc dù Hoàng Phủ Cẩn vẫn chưa tỉnh nhưng vết xanh đen trên môi đã rút đi, chắc là đã không có gì đáng ngại.
Dù vậy, nàng vẫn không dám phớt lờ chút nào, dù sao người vẫn chưa tỉnh lại.
“Công chúa, vương gia không sao chứ!” Tinh Nhi nhíu mày nhìn người ngủ say trên giường, hoàn toàn không tin tưởng An Dĩ Mặc.
“Sẽ không.” Hách Thanh Oản đi tới mép giường ngồi xuống, sờ trán Hoàng Phủ Cẩn một chút, “Nhiệt độ rất bình thường, hơi thở của huynh ấy cũng bình ổn.”
“Hừ, ra vẻ hiểu biết.” Chẳng biết An Dĩ Mặc đi đến từ lúc nào, khinh thường cười lạnh nói.
Hách Thanh Oản nhíu mày, vội vàng đứng lên kéo Tinh Nhi đang muốn tiến lên lý luận lại, ngược lại nói với An Dĩ Mặc, “Công tử, hôm nay người đã cứu Cửu ca ta, tạm thời coi như ta thiếu người một lần, ngày khác nếu công tử có cần, ta nhất định hết sức tương trợ.”
Bất kể người nam nhân này nói chuyện khó nghe thế nào, nàng ghét ra sao, nàng cũng không muốn phủ nhận một sự thật, chính hắn cứu Hoàng Phủ Cẩn.
Nếu như có thể, nàng hiện tại muốn trả ân tình cho hắn, sau này không thiếu nợ nhau.
“Nhớ kỹ lời cô nói hôm nay.” An Dĩ Mặc cười một tiếng, tầm mắt lạnh lùng quét qua Hoàng Phủ Cẩn trên giường, “Một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại.”
Dút lời, hắn không đợi Hách Thanh Oản nói tiếp đã xoay người sải bước đi ra ngoài.
“Cõi đời này sao lại có loại nam nhân này.” Tinh Nhi khinh thường nhẹ bĩu môi, ghét bỏ An Dĩ Mặc còn hơn cả Hoàng Phủ Diệp.
“Tinh Nhi, không được vô lễ.” Hách Thanh Oản không đồng ý khẽ quở Tinh Nhi, thở dài nói: “Mặc kệ hắn là dạng người gì, hắn cũng cứu Cửu ca, chúng ta chỉ có thể mang ơn trong lòng, sao có thể ở sau lưng nghị luận hắn là người thế nào.”
“Tinh Nhi biết sai rồi.” Tinh Nhi cúi đầu, cũng biết mình không nên nói như vậy.
Nhưng nàng sao lại vì chính mình? Nếu An Dĩ Mặc đối với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ không cãi lại, chẳng qua là nàng không thể để người khác làm tổn thương chủ tử.
“Tinh Nhi ngoan, ta hiểu muội có tâm tư bảo vệ ta.” Nàng kéo tay Tinh Nhi qua, đi tới cái bàn tròn bên ngoài ngồi xuống, mới cảm thán nói: “Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã có thể rất kiên cường, rất kiên cường rồi. Muội không cần lo lắng cho ta.”
“Công chúa, không cứu Tĩnh vương gia sao?” Tinh Nhi biết mấy ngày nay trong lòng công chúa cũng không hơn gì.
“Huynh ấy không cần ta cứu.” Hách Thanh Oản nhẹ cười một tiếng, lặp lại ngữ khí khẳng định nói. “Chờ xem đi! Hoàng thành cũng sắp thay đổi rồi.”
Mấy ngày nay, nàng nghĩ đi nghĩ lại, vì sao Hoàng Phủ Diệp đột nhiên lại có động thái kịch liệt như vậy, thậm chí không tiếc bị hoàng đế nhốt. Cuối cùng nàng cảm thấy chỉ có thể có một, đó chính là hắn muốn tránh thoát chuyện gì đó.
Nhưng vào lúc này Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên trở về hoàng thành, còn tưởng rằng có chút gì đó không phải lúc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]