Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản dắt Tinh Nhi bước nhanh nghênh đón, vội vàng mở miệng hỏi: “Công tử, huynh ấy thế nào rồi?”

“Vương phi nóng lòng đối đãi với nam nhân khác thế này không sợ vương gia sẽ hiểu lầm sao?” An Dĩ Mặc giễu cợt bĩu môi, ánh mắt tràn đầy xem thường.

Hách Thanh Oản khó chịu nhíu mày, không muốn vào lúc này xảy ra xung đột với hắn, nhưng Tinh Nhi lại không muốn chủ tử chịu nhục.

“Vị công tử này, người nằm bên trong là ca ca của công chúa, công chúa quan tâm ngài ấy có gì không đúng? Vương gia nếu ngay cả việc này cũng muốn hiểu lầm không khỏi bụng dạ hẹp hòi đi.” Tinh Nhi nhếch cao môi, càng có ý giễu cợt hơn An Dĩ Mặc.

“Tiện tỳ nhà ngươi.” Sắc mặt An Dĩ Mặc trầm xuống, trợn mắt nhìn Hách Thanh Oản, “Vương phi dạy bảo người hầu như vậy sao?”

“Công tử nói lời bất nhã đả thương người trước còn muốn được người khác tôn trọng, công tử không cảm thấy mình rất tham lam sao?” Hách Thanh Oản vốn không muốn so đo với hắn, nhưng lời của người này bây giờ thực sự quá đáng, vũ nhục nàng không sao, nhưng Tinh Nhi là ranh giới cuối cùng của nàng, nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào nhục mạ nàng ấy.

“Một tiện tỳ mà bổn công tử cũng phải tôn trọng, vậy chẳng phải bổn công tử tự hạ thấp mình.” Ánh mắt An Dĩ Mặc lạnh lùng, nơi khóe mắt mơ hồ có chút giận dữ giống như bị lời nói của Hách Thanh Oản vũ nhục.

“Vậy người có từng nghĩ tới, thân phận người cao quý, bất quá là do mạng người tốt. Nếu người giống bọn họ xuất thân nghèo khó, có lẽ người còn không sống được như bọn họ, giờ phút này đang nằm đầu đường xin cơm.” Hách Thanh Oản nhếch môi lạnh lùng, lần đầu tiên dùng khẩu khí sắc bén như vậy nói chuyện với một người.

Nàng trước kia cũng từng gặp rất nhiều người giống như An Dĩ Mặc, tự đề cao thân phận mình mà xem thường hạ nhân, trong lòng nàng vốn cũng không tán thành hành vi như thế. Hôm nay An Dĩ Mặc lại chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, nói tới Tinh Nhi, nàng tự nhiên giống con nhím xù gai.

“Hách Thanh Oản…” An Dĩ Mặc hung hăng kêu tên nàng, nắm tay bên người siết chặt.

“Công tử, ngươi quá phận rồi, tục danh của bản công chúa há có thể cho ngươi tùy ý kêu to?” Hách Thanh Oản lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp lướt qua người hắn đi vào trong phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.