Hách Thanh Oản nhìn khuôn mặt đầy đau xót của Tinh Nhi, đột nhiên hốc mắt ẩm ướt.
Nàng đang làm cái gì? Rốt cuộc lại khiến Tinh Nhi lo lắng cho nàng.
“Công chúa, Tinh Nhi hiểu trong lòng người đau, nhưng có đau thì chúng ta cũng phải sống cho tốt, có đúng hay không?” Tinh Nhi ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Hách Thanh Oản đang ngồi trên ghế, cùng nàng an tĩnh rơi lệ.
“Tinh Nhi, thật xin lỗi.” Hách Thanh Oản giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tinh Nhi, nghẹn ngào một tiếng, nặng nề gật đầu, nói: “Ta hứa với muội, ta sẽ nghĩ biện pháp, danh chính ngôn thuận dẫn muội rời khỏi nơi này.”
“Dạ.” Tinh Nhi lúc này mới yên tâm gật đầu một cái, cảm thấy nhẹ nhõm.
Công chúa cho tới bây giờ đều nói là làm, nếu nàng nói sẽ rời đi thì tất nhiên sẽ không lưu lại nữa.
Hách Thanh Oản nhìn Tinh Nhi, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tinh Nhi, Cửu ra sắp trở về rồi.”
Vẻ mặt Tinh Nhi mới vừa thoải mái chợt cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như giấy, mất hết huyết sắc.
Mà phản ứng giờ phút này của nàng giống như một thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào tim Hách Thanh Oản, đau đến nàng chỉ cảm thấy hô hấp cũng sắp ngừng lại.
“Tinh Nhi, muội không muốn gặp lại huynh ấy sao?” Nàng nhịn xuống đau đớn trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Nàng không muốn Tinh Nhi bởi vì lần tổn thương kia liền bỏ qua hạnh phúc cả đời mình, nhưng nàng hiểu hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546673/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.