Chương trước
Chương sau
Bọn hạ nhân vương phủ nhìn nhau một hồi lâu mới có người đi ra.

Mặc dù rất nhiều người đều bán mình cho vương phủ, nhưng vương phủ ăn ngon, chỗ ở tốt, cho dù lúc này Hách Thanh Oản đồng ý cho bọn họ tự do, bọn họ cũng không muốn rời đi.

Bọn họ tuy biết hai bàn tay này đánh xuống, Thích ma ma sẽ mang thù, nhưng nếu có vương phi quan tâm, Thích ma ma cũng không dám công khai động tới bọn họ.

Nhưng trái lại, nếu đắc tội vương phi, khác nhau rất lớn.

Vương phi muốn giết chết một nô tài thế nhưng không cần phải xin phép bất kỳ ai.

Hơn nữa vừa nhìn thấy thủ hạ của vương phi là một cao thủ võ lâm, không chừng là đại nội thị vệ do hoàng đế phái tới bảo vệ vương phi.

Đối nghịch với vương phi há không phải đối nghịch với hoàng thượng sao?

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, tên hạ nhân này làm sao cũng cảm thấy càng không thể đắc tội với vương phi. Vì thế một mình đi ra. Ngay sau đó liền có người liên tiếp đi ra.

Nhất thời, cửa lớn vương phủ liên tiếp vang lên tiếng tát tay ‘bốp bốp bốp.’

Mà trên đường trước cửa vương phủ vốn chỉ có tốp năm tốp ba người qua đường lúc này thế nhưng nhanh chóng tụ tập thêm nhiều người qua đường tò mò.

Bởi vì không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì cho nên nhất thời suy đoán nổi lên bốn phía.

Thậm chí có người cho là hôm nay Tĩnh vương lựa chọn cùng trắc phi về nhà mẹ đẻ thăm viếng chọc giận vị công chúa này, do đó nàng mới có thể trút giận lên lão nô ở vương phủ.

Mà Hách Thanh Oản mắt điếc tai ngơ với đủ loại xì xào bàn tán, vẻ mặt tối tăm nhìn gương mặt Thích ma ma bị đánh đến sưng vù vẫn cảm thấy chưa hả giận.

Nàng lần đầu thật sự biết được, hoá ra một người thế nhưng có thể đáng hận như thế.

Đợi sau khi tất cả hạ nhân đã đánh xong, Thích ma ma mặc dù đã không giống lúc đầu giương nanh múa vuốt nhưng con ngươi miễn cưỡng hé ra một khe hở nhỏ lại bắn ra hận ý nồng đậm.

Hách Thanh Oản nghênh đón hận ý cuồn cuộn kia, châm biếm chậm rãi đi tới trước mặt bà, giơ tay tát xuống.

“Hận bản công chúa, đúng không?” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ răng, lại mạnh mẽ phun ra, từng chữ đều xen lẫn lửa giận không cách nào ức chế.

Mà Thích ma ma sau khi trúng một cái tát lại ra ngoài sở liệu của nàng nhìn bên trái nàng, cười mỉa nói: “Vương gia nhất định sẽ không tha cho thứ tiện nhân như ngươi.”

Nàng khẽ chau mày, theo tầm mắt của bà nhìn lại, liền thấy một đám người vây xem chặn đường nhanh chóng tản ra, xe ngựa xa hoa của Tĩnh vương phủ đang chạy nhanh về hướng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.