Hách Thanh Oản nằm sấp trên giường, mặt quay về phía bên trong, chậm rãi mở mí mắt nặng trịch ra. Hai mắt vô hồn nhìn chăn đệm sạch sẽ dưới thân, hít sâu một hơi, xoa lên cái trán có cảm giác đau đau, lúc này mới phát hiện trán của mình đã quấn băng vải.
Đang nghi hoặc là ai trị thương cho nàng, bàn tay đang đặt lên trán bỗng nhiên bị một bàn tay to ấm áp nắm chặt trong tay, “Đừng lộn xộn.”
Nàng nghe tiếng thầm run lên, sau đó quay đầu lại liền nhìn thấy chiếc mặt nạ màu bạc sáng chói lóa dưới ánh đèn. Trong nháy mắt, một dòng nước ấm áp chảy vào tim nàng, hốc mắt nàng chợt ươn ướt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nàng nghĩ rằng sau đêm đó hắn thật sự sẽ không quan tâm nàng nữa.
Thấy thế, trong mắt Dạ Nhiễm lập tức hiện lên thần sắc lo lắng, nâng một bàn tay khác lên không ngừng lau đi nước mắt chảy mãi của nàng.
“Oản Oản, đừng khóc.” Hắn hạ giọng dỗ dành nàng, tiếng sau lại càng lo lắng, áy náy hơn tiếng trước, “Xin lỗi, là ta đến trễ, để nàng chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Hách Thanh Oản không đành lòng nhìn hắn áy náy, vội vàng nghẹn ngào giải thích: “Không trách huynh.”
Sao có thể trách hắn, lúc nàng nhận hình, nếu như hắn xuất hiện cứu nàng chỉ có thể khiến sự việc càng thêm phức tạp. Mà tính tình Hoàng Phủ Diệp bá đạo như vậy, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho người lén xông vào vương phủ cứu nàng.
“Được rồi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546624/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.