Hách Thanh Oản thu hồi tầm mắt nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, yên tĩnh nhắm mắt lại, khẽ cười tự giễu. Nàng yêu đến thế này thật đúng là đáng buồn.
Cười mãi cười mãi, nàng liền cười thành tiếng, cười đến thân thể run rẩy, đau đớn đến từng dây thần kinh, nàng lại không chút nhíu mày. Cuối cùng, nàng giống như bị nghiện, không ngừng co rút đau đớn, dùng sự đau đớn thể xác để chống lại cơn đau đớn xuyên tim mà tình yêu mang đến trong đại nạn kia của nàng.
“Đang hối hận?” Tiếng châm biếm lạnh lùng đột nhiên vang lên phía trên nàng.
Trong lòng nàng run lên, ngưng cười, mở mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, nàng thấy hắn đang cầm trong tay bao vải nàng làm rơi trong vườn khi chịu hình phạt.
Lúc tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, hắn lại không chút dấu vết dời mắt, ném bao vải lên nền đất.
“Nếu như muốn Tinh Nhi sống tiếp, tốt nhất nàng cũng sống thật tốt cho bổn vương.” Hắn để lại một câu uy hiếp vô tình, xoay người liền đi, không hề nhắc đến việc chữa trị vết thương cho nàng.
Trái tim vừa mới chết lặng lại vì lúc hắn vô tình xoay người rời đi lại một lần nữa đau đớn trở lại.
Cũng được, nếu nàng không cách nào ức chế nỗi đau này, liền dùng đau đớn nhắc nhở bản thân còn sống đi!
Nàng sẽ không tự chà đạp mình. Nàng giơ tay nắm lấy bọc vải bị hắn ném ở dưới giường, cứ coi như không phải vì Tinh Nhi, nàng cũng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546622/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.