Chương trước
Chương sau
Hách Thanh Oản thu hồi tầm mắt nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, yên tĩnh nhắm mắt lại, khẽ cười tự giễu. Nàng yêu đến thế này thật đúng là đáng buồn.

Cười mãi cười mãi, nàng liền cười thành tiếng, cười đến thân thể run rẩy, đau đớn đến từng dây thần kinh, nàng lại không chút nhíu mày. Cuối cùng, nàng giống như bị nghiện, không ngừng co rút đau đớn, dùng sự đau đớn thể xác để chống lại cơn đau đớn xuyên tim mà tình yêu mang đến trong đại nạn kia của nàng.


“Đang hối hận?” Tiếng châm biếm lạnh lùng đột nhiên vang lên phía trên nàng.

Trong lòng nàng run lên, ngưng cười, mở mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, nàng thấy hắn đang cầm trong tay bao vải nàng làm rơi trong vườn khi chịu hình phạt.

Lúc tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, hắn lại không chút dấu vết dời mắt, ném bao vải lên nền đất.

“Nếu như muốn Tinh Nhi sống tiếp, tốt nhất nàng cũng sống thật tốt cho bổn vương.” Hắn để lại một câu uy hiếp vô tình, xoay người liền đi, không hề nhắc đến việc chữa trị vết thương cho nàng.

Trái tim vừa mới chết lặng lại vì lúc hắn vô tình xoay người rời đi lại một lần nữa đau đớn trở lại.

Cũng được, nếu nàng không cách nào ức chế nỗi đau này, liền dùng đau đớn nhắc nhở bản thân còn sống đi!

Nàng sẽ không tự chà đạp mình. Nàng giơ tay nắm lấy bọc vải bị hắn ném ở dưới giường, cứ coi như không phải vì Tinh Nhi, nàng cũng nhất định phải sống tiếp cho thật tốt.


Nàng còn chưa đi tìm phụ thân, giao di vật của mẫu thân cho ông, nàng có mặt mũi nào xuống gặp mẫu thân?

Cũng may, hắn cũng không ném bao vải đi quá xa, nàng vươn tay ra là có thể chạm tới. Lấy được bao vải, nàng vịn vào cột giường, gắng sức ngồi dậy.

Coi như không có thuốc chữa trị, nàng cũng phải thay y phục sạch sẽ cho mình, tránh cho vết thương bị nặng hơn. Hơn nữa, nàng cũng tin rằng nam nhân kia cũng không dám để cho nàng chết.

Ngày mai chính là ngày lại mặt sau ba ngày gả đi, nếu nàng chết rồi, hắn phải giải thích thế nào?

Nói vậy lúc này không quan tâm đến nàng có lẽ là muốn làm nàng đau khổ để xả giận cho Trắc phi của hắn chăng!

Hắn là người thông minh, mấy trò vặt Liễu Mộng Phù gây ra trước đó hắn không đến mức nhìn không hiểu, cho nên ngay từ đầu hắn mới không mở miệng trách phạt nàng.

Chỉ là, không cần biết có phải hắn thấy rõ thật hay không, cuối cùng vẫn tùy ý Thích ma ma phạt nàng.


Chợt nhớ tới lời chất vấn của hắn lúc ở Phù Dung viên, “Không phải nàng luôn vô pháp vô thiên sao? Vì sao lại ngoan ngoãn chịu hình như vậy?”

Hắn còn đang trách nàng không liều chết phản kháng sao?

Nếu không phải vì Tinh Nhi, có lẽ nàng thật sự sẽ không cho bất luận kẻ nào động vào nàng.

Mà bọn họ nếu dám mạnh mẽ động vào nàng, tất nhiên sẽ làm bị thương gương mặt nàng, tay nàng, những nơi da thịt lộ ra, đến ngày mai hoàng đế nhìn thấy, tất cả bọn họ chắc chắn sẽ bị liên lụy. Mà Thích ma ma tựa hồ cũng nghĩ đến, mới có thể tìm cách để Tinh Nhi nhận ra bà ta, khiến nàng cam nguyện nhận hình, chỉ làm bị thương nơi hoàng đế không thể nhìn thấy được.

Thì ra, bình tĩnh lại, nàng lại có thể nghĩ thông suốt hết mọi chuyện như vậy.

Nhưng rốt cuộc vì sao Thích ma ma lại hận nàng như thế? Tình nguyện bất chấp nguy hiểm bị hoàng đế phát hiện cũng không buông tha nàng.

Đáp án là gì, cho dù nàng suy nghĩ rõ ràng, có lẽ nhất thời cũng không thể tìm được câu trả lời, dứt khoát không nghĩ nữa, mở bao vải ra.

Mà trong nháy mắt mở bao vải ra, nàng nhìn thấy hai bình thuốc nhỏ bằng sứ trắng bên trong, thân thể ngạc nhiên cứng đờ thật lâu không chút phản ứng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.