Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào Phù Dung viên, lần đầu tiên biết được sự xinh đẹp và xa hoa của nó. Mặc dù đình đài lầu các kia cũng không khác gì với các viện khác, thế nhưng từng đóa từng đóa hoa sen nở rộ trong mùa rét lạnh kia đã nói lên rất rõ địa vị của chủ nhân nơi này.
Người hiểu hoa sen đại khái đều biết, trong tháng này hoa sen chỉ có ở trấn cách thành ngàn dặm. Mà cho dù là Ngự hoa viên của hoàng cung cũng không có đủ loại như nơi này.
Nhìn cảnh tượng trăm hoa đua nở trước mắt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hộp hoa mai gỗ kia, không khỏi cười nhạo ánh mắt vụng về của bản thân, yêu sai người.
Nhưng nàng càng hận, càng oán thì bộ dáng hắn khắc sâu trong lòng nàng càng rõ, tựa như ma chướng, nhớ thương mù quáng.
“Vương gia, vương phi nương nương cầu kiến.” Thích ma ma đứng trước cánh cửa đóng chặt, cung kính nói.
“Để cho nàng vào.” Trong phòng lập tức truyền ra giọng nam nhân trầm thấp vô tình.
“Vâng.” Thích ma ma lập tức giương tay đẩy cửa ra bước vào, sau đó đứng ở một bên, chờ hai gia đinh kéo nàng vào.
Cửa quá nhỏ, ba người không thể cùng vào, hai gia đinh lại không dám đụng vào nơi khác trên người nàng, đành phải một trước một sau, một người kéo nàng một người đẩy nàng, bước vào trong phòng.
Người đang kéo trong tay dù gì cũng là nữ nhân của vương gia, hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, tuy là Thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546615/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.