Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào Phù Dung viên, lần đầu tiên biết được sự xinh đẹp và xa hoa của nó. Mặc dù đình đài lầu các kia cũng không khác gì với các viện khác, thế nhưng từng đóa từng đóa hoa sen nở rộ trong mùa rét lạnh kia đã nói lên rất rõ địa vị của chủ nhân nơi này.
Người hiểu hoa sen đại khái đều biết, trong tháng này hoa sen chỉ có ở trấn cách thành ngàn dặm. Mà cho dù là Ngự hoa viên của hoàng cung cũng không có đủ loại như nơi này.
Nhìn cảnh tượng trăm hoa đua nở trước mắt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hộp hoa mai gỗ kia, không khỏi cười nhạo ánh mắt vụng về của bản thân, yêu sai người.
Nhưng nàng càng hận, càng oán thì bộ dáng hắn khắc sâu trong lòng nàng càng rõ, tựa như ma chướng, nhớ thương mù quáng.
“Vương gia, vương phi nương nương cầu kiến.” Thích ma ma đứng trước cánh cửa đóng chặt, cung kính nói.
“Để cho nàng vào.” Trong phòng lập tức truyền ra giọng nam nhân trầm thấp vô tình.
“Vâng.” Thích ma ma lập tức giương tay đẩy cửa ra bước vào, sau đó đứng ở một bên, chờ hai gia đinh kéo nàng vào.
Cửa quá nhỏ, ba người không thể cùng vào, hai gia đinh lại không dám đụng vào nơi khác trên người nàng, đành phải một trước một sau, một người kéo nàng một người đẩy nàng, bước vào trong phòng.
Người đang kéo trong tay dù gì cũng là nữ nhân của vương gia, hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, tuy là Thích ma ma phân phó, gia đinh phía trước cũng không dám dùng hết lực. Hắn nghĩ rằng chỉ cần người phía sau đẩy một cái, vào phòng rồi sẽ có thể ném đi củ khoai lang nóng bỏng tay này. Chỉ là, hắn lại quên mất lúc này là qua bậc cửa, không thể so với đất bằng.
Hách Thanh Oản bị kéo dọc đường, cổ chân bị vướng ngay ngưỡng cửa, lúc này liền khựng lại.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, người đẩy nàng từ phía sau nhất thời không kiềm lực lại, đẩy thân thể yếu ớt không chút sức lực của nàng về gia đinh phía trước. Gia đinh kia thấy thế, không chút nghĩ ngợi liền né sang một bên. Hắn cũng không có gan ôm nữ nhân của vương gia vào lòng.
Mà gia đinh phía sau Hách Thanh Oản không ngờ người phía trước lại đột nhiên buông tay thả ra, trên tay trượt đi cũng không kịp giữ chặt nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng người đầy vết máu chưa khô như búp bê rách ngã vào phía trong cửa.
Hỉ phòng tràn ngập một màu đỏ cùng với bóng dáng của hắn và Liễu Mộng Phù cứ như vậy ập vào mắt nàng, bất ngờ không chút phòng bị.
‘Bịch’ một tiếng, không đợi nàng cảm thấy đau hay tránh né, thân thể nàng đã mạnh mẽ ngã bịch trên nền đất cứng rắn, chật vật hiện ra trước mắt cặp đôi đang ôm ấp ngọt ngào kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]