Hách Thanh Oản hiểu rõ, Thích ma ma là nhằm vào nàng mới thành như vậy. Bởi vậy, nàng tin rằng Thích ma ma chắc chắn sẽ không dễ dàng giết chết người nàng quan tâm như vậy, mất đi một cái cán chuôi để uy hiếp nàng.
Chuyện quan trọng trước mắt chính là tìm Hoàng Phủ Diệp nói chuyện rõ ràng, nàng không thể lại để cho bất kỳ ai ức hiếp mình.
Hai mươi trượng ngày hôm nay nàng có thể không so đo, coi như là cho hắn và Liễu Mộng Phù giải giận. Chỉ là, đã hả giận rồi thì giữa bọn họ cũng đã thanh toán hết nợ, không còn bất kỳ liên quan nào.
Nàng không kêu, không trách cứ hai gia đinh, mặc cho bàn tay thô ráp này nâng lấy cánh tay của nàng, kéo nàng không chút sức lực lê trên đường, mũi giày cọ sát trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt.
“Vương phi, đừng trách lão nô, đây là báo ứng người nên nhận.” Thích ma ma cúi thấp đầu nhìn nữ nhân đang thoi thóp, trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái, thậm chí kích động đến ứa nước mắt.
Bà chờ ngày này đã bao lâu rồi?
Hách Thanh Oản nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu nở nụ cười trào phúng, “Ồ, thật đáng thương.”
Vì một câu trào phúng của Hách Thanh Oản, tâm tình bay bổng tốt lên của Thích ma ma tức khắc hóa thành hư không, chỉ còn lại giận dữ hung tợn: “Vương phi vẫn là tự thương chính mình đi! Vương phủ này không thể so với hoàng cung, không có ai bảo vệ vương phi đâu.”
Hách Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546614/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.