Sắc mặt Hoàng Phủ Diệp khẽ giật mình, ánh mắt chậm rãi rơi trên chiếc hộp gấm trong tay Hách Thanh Oản, ánh mắt lại càng đen trầm.
Hách Thanh Oản bị hắn nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, bàn tay cầm hộp gấm dần dần nắm chặt lại, sợ lúc hắn nóng giận sẽ phá nát hộp đồ này.
Nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Thích ma ma này cắn nàng không tha, nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết.
Là vì Liễu Mộng Phù?
Trực giác nói cho nàng biết, nhất định không phải.
Thích ma ma là lão ma ma trong vương phủ, cứ cho là Liễu Mộng Phù được sủng ái mà đứng về phía nàng ta, lại quả quyết sau khi Hoàng Phủ Diệp bị uy hiếp rành rành như vậy bà ta vẫn không cam lòng tiếp tục cắn nàng một phát.
Huống hồ, việc gian díu là việc xấu trong nhà, người bình thường xử lý việc này đều phạt nô tài sinh sự thật nặng, còn ém việc này xuống không cho người ngoài biết.
“Vương phi có thể giải thích chăng?” Hoàng Phủ Diệp khẽ mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt, lại bình tĩnh đến mức khiến người kinh sợ.
Hách Thanh Oản chậm rãi đứng lên, bình tĩnh trả lời: “Đồ đúng là do Cửu ca đưa tới.”
Nếu như tình yêu của nàng đối với hắn cũng bị nghi ngờ, vậy nàng thực sự không nghĩ ra tình cảm thế nào mới gọi là chung thủy.
Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh lẽo, vừa tính mở miệng đã bị nàng cướp lời, “Vương gia, trải qua chuyện đêm qua, thiếp vốn không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-vuong-gia-lanh-mi-muon-huu-the/3546605/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.