Sáng sớm, Tần Mộ Phong còn đang say ngủ trong vòng tay êm ái của Thái Y, không muốn rời giường.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Thanh âm của Phi Dương sang sảng, phá vỡ sự yên tĩnh sáng sớm. Phi Dương cho tới bây giờ vẫn không thích bốn nữ nhân của Vương gia, có cơ hội phá đám hắn cầu còn không được.
“Ai vậy……” Thái Y tỉnh dậy, làu bàu bực bội, mới sáng sớm, còn không cho ai ngủ.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Phi Dương sợ người trong phòng không nghe thấy, nhắc lại lần nữa.
“Vương gia, đừng để ý đến y, Thái Y lại hầu hạ ngài.” Thái Y quàng hai cánh tay ngó sen qua cổ y, khiêu khích.
Tần Mộ Phong đẩy Thái Y ra, mặc quần áo bước xuống giường.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Phi Dương rắp tâm khiến bọn họ ngủ không yên, cố ý lớn tiếng ồn ào.
Tần Mộ Phong vừa mặc quần áo, vừa không kiên nhẫn nói, “Để hắn chờ đi.” Mới sáng sớm, có thể là ai đây?
Tần Mộ Phong rửa mặt, chải đầu xong rồi đi vào đại sảnh, đã là nửa canh giờ sau. Vừa vào đến cửa, chỉ thấy một nữ tử áo xanh nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế, Phi Dương bồi ở một bên.
Y sải bước đi vào, ngồi xuống ở vị trí chủ nhân, tà mị liếc nhìn nữ tử áo xanh. “Phi Dương, người muốn gặp bổn vương chính là nàng sao?” Nữ tử áo xanh kia tuy ăn mặc đẹp đẽ quý phái, nhưng phục trang lại giống như nha hoàn, chẳng lẽ là cung nữ?
Phi Dương còn chưa kịp trả lời, nữ tử áo xanh đã đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/183546/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.