Khi Phi Dương mang theo một nha hoàn đến Đạm Tình Cư, Liễu Thiên Mạch đang đứng ở cửa viện. Bạch y lay động, tóc đen phất phơ, càng làm cho nàng thêm thoát tục, không vướng bụi trần.
“Phu nhân, đây là nha hoàn của người.” Phi Dương đối với nàng thực cung kính, như khi đối đãi với Vương gia.
Thiên Mạch xoay người, mỉm cười, “Đa tạ.”
Khi nàng cười, dung nhan thanh tú càng thêm quyến rũ.
“Phu nhân không cần phải khách khí, cô ta là Hương Nhi, từ nay về sau phụ trách việc ăn uống nghỉ ngơi của người.” Y hơi nháy mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn phía sau.
Tiểu nha hoàn quỳ xuống khấu đầu, “Nô tỳ tham kiến phu nhân.”
Liễu Thiên Mạch lãnh đạm nói, “Đứng lên đi.”
“Phu nhân.” Phi Dương hơi dừng lại một chút, “Phu nhân, người đừng trách Vương gia.”
Phu nhân? Nàng không đảm đương nổi.
Liễu Thiên Mạch bật cười, “Ta làm gì có tư cách để trách y?” Là nàng tự đi vào vương phủ, bất luận tương lai ra sao, nàng đều không có tư cách trách cứ bất kỳ ai.
“Phu nhân, người có biết ân oán giữa Liễu gia và Vương gia không?”
Liễu Thiên Mạch lắc đầu, “Ta không biết, mà cũng không muốn biết.”
“Phu nhân, người nghỉ ngơi đi, có cần Phi Dương giúp gì, cứ việc phân phó.” Một nữ tử tao nhã như vậy, lại mai một ở vương phủ, thật sự đáng tiếc.
Đợi y đi xa rồi, Liễu Thiên Mạch mới khẽ giọng nói, “Đa tạ.”
Liễu Thiên Mạch đứng ở tại chỗ, suy nghĩ mông lung, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, nàng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/183545/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.