Chương trước
Chương sau
Rời khỏi phòng Yên Chi và Ngọc La, Tần Mộ Phong cau mày.
Dạ Cơ không phải Thái Y, không phải Yên Chi, không phải Ngọc La, vậy là ai? Là Hàm Thúy sao?
Y còn nhớ, khi mới gặp Hàm Thúy, nàng một thân áo xanh, thanh nhã đơn giản. Chính vì sự thanh khiết này, làm y mê luyến nàng. Một nữ tử như vậy, là Dạ Cơ sao? Truyền thuyết Dạ Cơ quyến rũ, so với Hàm Thúy thanh nhã không ăn khớp. Có lẽ, là y đa tâm, Dạ Cơ căn bản không phải một trong tứ thị thiếp.
“Cứu mạng a……” Một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ khung cảnh tuyết rơi yên tĩnh.
Tần Mộ Phong đột nhiên dừng cước bộ, phán đoán thanh âm từ đâu truyền tới.
Ngón tay Phi Dương căng thẳng, tay nắm chặt bảo kiếm, chạy đến bên người Tần Mộ Phong, chỉ vào sân của Hàm Thúy, “Vương gia, ở bên kia.”
Sắc mặt Tần Mộ Phong càng thêm phiền muộn, nhanh chóng tiến vào Thúy Nghi các.
Vừa vào đến Thúy Nghi các, chỉ thấy một hắc y nhân đưa lưng về phía bọn họ. Nàng đang bóp cổ tiểu nha hoàn, nha hoàn kia há to mồm, đầu lưỡi díu lại, mặt phình ra như màu gan lợn.
Trên lưng Hắc y nhân kia có một vệt máu, đúng nơi bị Liễu thiến đâm. Phi Dương có thể khẳng định, nàng chính là Dạ Cơ.
Kiếm bỗng xuất khỏi vỏ, Phi Dương đâm thẳng bức hắc y nhân. Hắc y nhân nhận thấy sát khí, đột nhiên xoay người, dùng nha hoàn kia chặn kiếm của Phi Dương lại. Phi Dương không kịp thu chiêu, thanh kiếm đâm vào phần thắt lưng của tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn kinh hô, máu tươi đầm đìa. Máu tươi bắn vào mặt Phi Dương, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắc y nhân. Hắn cư nhiên phạm sai lầm rồi, làm bị thương một tiểu nha hoàn vô tội.
Hắc y nhân dù chỉ xoay người trong nháy mắt, đã lộ dung nhan, không phải ai xa lạ, đúng là Hàm Thúy.
Phi Dương thu hồi kiếm, tiểu nha hoàn kia đã ngất xỉu, từng giọt máu nhỏ xuống mặt đất.
Tần Mộ Phong bước lên phía trước, lạnh lùng nói, “Hàm Thúy, buông nàng ta ra.”
Bàn tay đang giữ nha hoàn kia của Hàm Thúy run lên một chút, kinh ngạc nhìn Tần Mộ Phong, “Vương gia, tại sao người lại ở đây?”
Tần Mộ Phong chậm rãi đến cạnh nàng, cười lạnh, “Ta nên gọi ngươi là Hàm Thúy, hay nên gọi ngươi là Dạ Cơ?” Hàm Thúy đã theo y ba năm, y chưa từng nghĩ, không ngờ nàng lại là thám tử địch quốc.
Hàm Thúy biến sắc, “Ta không phải.”
“Ngươi không phải?” Phi Dương lấy kiếm chỉ vào Hàm Thúy, “Người ta đả thương là Dạ Cơ, nếu ngươi không phải Dạ Cơ thì là ai?” Y sợ Hàm Thúy đem chuyện Liễu Thiến nói ra.
Sắc mặt Hàm Thúy trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn về phía Tần Mộ Phong thương cảm, “Vương gia, ngài tin ta là Dạ Cơ sao?” Thanh lâu là nơi dò la tin tức nhanh nhất, nàng ở thanh lâu nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đại danh củ Dạ Cơ.
Tần Mộ Phong sắc mặt âm trầm, trong hắc mâu thăm thẳm tràn đầy lãnh ý, chậm rãi phun ra một chữ, “Giết.” Y bóp chặt tay, chậm rãi đi hướng Hàm Thúy.
Phi Dương cả kinh, nhìn về phía Tần Mộ Phong, “Vương gia, nha hoàn kia phải làm sao?”
“Không được để Dạ Cơ còn sống ra khỏi Bình Nam Vương phủ.” Tần Mộ Phong ngẩng đầu, tới gần Hàm Thúy, hắc mâu như ưng lóe lên ngọn lửa lạnh buốt.
Phi Dương do dự một hồi, không thể không thừa nhận Tần Mộ Phong nói rất có lý. “Tuân mệnh.” Dạ Cơ chạy ra vương phủ, hậu quả khó lường.
Thấy Tần Mộ Phong không thể không giết nàng, ánh mắt Hàm Thúy tràn ngập thất vọng. Trầm mặc một hồi, nàng đột nhiên mở to mắt, rút ra từ làn váy một thanh kiếm, hàn quang lẫm lẫm dưới tuyết cực kì chói mắt.
Nàng đẩy tiểu nha hoàn ra, mũi kiếm chỉ thẳng Tần Mộ Phong. Mâu quang tuyệt vọng, kiếm quang sắc bén, quỷ dị không nên lời.
“Vương gia, tiếp chiêu.” Thanh âm thanh thúy vang lên, một thanh kiếm không báo trước vọt đến trước mặt Tần Mộ Phong. Tần Mộ Phong theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm, đâm về phía Hàm Thúy.
Máu tươi tóe ra, bắn cả vào mặt y. Y nghiêng đầu, khe khẽ nhắm mắt, không nhìn nàng.
Hàm Thúy buông tay, kiếm rơi xuống đất. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn chỗ bị thanh kiếm trong tay Tần Mộ Phong đâm.
Gió lạnh, gào thét, tuyết, lại rơi. Trên nền tuyết trắng tinh, màu huyết rực lên như lửa, yên tĩnh quỷ dị.
Hàm Thúy hai tay run rẩy, ôm lấy vết thương phần bụng, ngực không ngừng phập phồng,“Ta chết ở trong tay ngài, ngài sẽ nhớ rõ ta?”
Thanh Loan hai tay khoanh trước ngực, trầm tĩnh xem màn kịch, giọng nói lạnh lùng, “Dạ Cơ, đến lúc này, ngươi còn cho rằng diễn kịch có ý nghĩa gì sao?”
Hàm Thúy không để ý tới Thanh Loan, mâu quang ngập lệ, lệ châu lăn dài lên đôi má tái nhợt, rải lên tuyết.“Vương gia, ta muốn ngài nói, ta…… nói cho ta biết, để ta chết mà không hối tiếc.”
“Dạ Cơ tiếng tăm lừng lẫy, ta đương nhiên sẽ nhớ rõ.” Tần Mộ Phong hừ lạnh một tiếng, không mang theo một chút tình cảm. Nếu lúc này, Dạ Cơ còn nói thương y, không khỏi có phần quái dị.
Hàm Thúy khép mắt, hai hàng lệ châu chầm chậm tuôn.“Vương gia…… Ngài…… Ngài có… có yêu ta không? Cho dù…… Cho dù…… Chỉ là một chút, ta không cầu…… Nhiều lắm, một chút…… Là tốt rồi.” Máu tươi không ngừng tuôn từ miệng vết thương, nơi nàng đứng, đã bị máu tươi nhuộm hồng.
Tần Mộ Phong có phần xúc động, buông lỏng chuôi kiếm. “Không.” Y vẫn nghiêng đầu, không muốn nhìn nàng.
Hàm Thúy tuyệt vọng, nàng lui ra đằng sau vài bước, xoay người ôm miệng vết thương, cười thê lương “Ha ha, ta…… sẽ…… chết, ngài ngay cả…… ngay cả…… lừa gạt ta…… cũng không thể ư? Vì cái gì…… vì cái gì, ả Thái Hà kia ác độc…… tiện nhân có thể được…… ngài yêu, Liễu Thiên Mạch…… như du hồn kia…… cũng có thể động đến tâm ngài, vì cái gì…… Ngài…… không thể yêu ta? Ta không biết…… Ta…… co với bọn họ…… kém ở đâu?”
“Ta yêu Liễu Thiên Mạch?” Tần Mộ Phong kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Hàm Thúy.
Hàm Thúy càng thêm tuyệt vọng, đôi mắt khép hờ, không muốn xa rời Tần Mộ Phong,“Tần Mộ Phong, hy vọng…… Ngài…… Có thể nhớ rõ Hàm Thúy …… Ta…… Ta……” Nàng thê lương chua xót nhắm mắt lại, thân mình đổ ập xuống làn tuyết, máu tươi nhanh chóng nhuộm hồng tuyết ……
Gió lạnh gào thét, lay động mái tóc đen, tóc đen điểm xuyết tuyết trắng, thê lương không nên lời.
Hàm Thúy yêu Tần Mộ Phong, kể từ ngày gặp được y, nàng đã yêu y mất rồi, yêu y đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Thanh Loan đến cạnh thi thể của Hàm Thúy, rút thanh kiếm của mình ra,“Nữ nhân ngu ngốc.” Nàng liếc nhìn Hàm Thúy, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc hận.
Nàng đứng một bên nhìn rất rõ ràng, Hàm Thúy chính mình chịu chết. Nàng ta căn bản không phản kháng, mặc Tần Mộ Phong giết nàng. Có lẽ, nàng biết bản thân không thể tiếp tục yêu Tần Mộ Phong, mất đi ý nghĩa cuộc sống. Hoặc là, nàng biết chính mình không thể trốn thoát khỏi Vương phủ, chung quy vẫn là chết.
A, nữ nhân ngốc nghếch a.
Tần Mộ Phong xoay người, đưa lưng về phía thi thể Hàm Thúy, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai ngài không cần quản, tóm lại ta sẽ không hại ngài.” Thanh Loan lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi vết máu trên thân kiếm, “Ta nếu muốn hại ngài, sẽ không giúp ngài.”
“Ngươi là Tuyết Nhạn?” Tần Mộ Phong phỏng đoán.
“Ta như vậy giống Tuyết Nhạn sao?” Khóe miệng Thanh Loan cong lên, đến trước mặt Tần Mộ Phong. Hai tay nàng khoanh ôm kiếm trước ngực, nực cười nhìn y.
Thấy rõ dung mạo của nàng, Tần Mộ Phong không nhịn được nhíu mày, “Thanh Loan?” Vị cô nương trước mắt rõ ràng là Thanh Loan cô nương lúc trước cho y một đồng tiền.
“Được Vương gia nhớ rõ, là vinh hạnh của Thanh Loan.” Thanh Loan nói xong, cười ngả ngớn.
Khuôn mặt nghiêm túc của Tần Mộ Phong không một tia biểu tình,“Chủ tử của ngươi rốt cuộc là ai?” Lần trước lúc Thanh Loan cho y đồng tiền, rõ ràng nói là thay tiểu thư nhà nàng. Thanh Loan có thể vô thanh vô tức xuất hiện, võ công không kém. Một nha hoàn còn như thế, chủ tử của nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân nào.
Thanh Loan vươn tay, đón mấy bông tuyết, thản nhiên nói,“Ngài không cần xen vào, tóm lại, nàng giúp ngài.” Nếu nàng dám nói, tiểu thư sẽ giết nàng mất. Nhớ đến ánh mắt âm trầm của tiểu thư, thân mình nàng nhịn không được run lên.
Khuôn mặt Tần Mộ Phong, hiện lên biểu tình phức tạp. Con ngươi sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào Thanh Loan, “Thỉnh nói lại với tiểu thư nhà ngươi, Tần Mộ Phong đa tạ nàng đã hỗ trợ.” Tiểu thư nhà nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thanh Loan từng nói, y cùng tiểu thư nhà nàng từng có một đêm ân ái. Nữ nhân cùng y qua lại nhiều vô số kể, y thật sự không nhớ nổi tiểu thư nhà nàng là ai.
Thanh Loan khom người thất lễ,“Cảm kích của Vương gia, nô tỳ sẽ truyền đạt, nô tỳ cáo từ.” Hành lễ xong, nàng nhìn Tần Mộ Phong cười quỷ dị, xoay người rời đi.
Tần Mộ Phong nhìn theo bóng dáng Thanh Loan hồi lâu, cau mày. Chủ tử của Thanh Loan, nữ tử gợi lên lòng hiếu kì của y, rốt cuộc là ai? Từ hôm gặp Thanh Loan, y đã muốn biết chủ tử của nàng là ai, giờ, y càng muốn biết. Nữ tử kia, rất thú vị? Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Mộ Phong cong lên, cười tư lự.
Phi Dương nhìn vẻ mặt Tần Mộ Phong, nhịn không được nhìn khinh bỉ.“Vương gia, bây giờ phải làm sao.” Bây giờ là lúc làm chính sự, không cần phải nhìn chằm chằm vào người ta như thế.
Tần Mộ Phong phủi bông tuyết trên người, đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, y mới nói,“An táng Hàm Thúy, thưởng nha hoàn kia ba trăm lượng bạc.”
“Vương gia, ngài đi đâu?”
“Tiến cung.”
II
Tuyết rơi ngày càng dày.
Thiên Mạch ngồi một mình trong phòng khách, ngẩn ngơ nhìn bàn thức ăn nguội lạnh. Ánh lửa lập lòe, lúc sáng lúc tối. Khuôn mặt diễm lệ không một tia biểu tình, dưới ánh đèn, càng thêm lạnh. Con ngươi thăm thẳm âm trầm ảm đạm, dưới bóng đêm tản mác quang mang sâu thẳm.
Chờ đợi, thì ra chính là loại tư vị này.
Một nữ nhân chờ một người nam nhân trở về, vốn dĩ chính là loại tâm tình này.
Đúng vậy, nàng đang đợi Tần Mộ Phong, lấy thân phận một nữ nhân chờ đợi y.
Vương phủ đã truyền khắp nơi, Hàm Thúy là gian tế địch quốc. Ả đã chết, Tần Mộ Phong giết.
Tần Mộ Phong sau khi giết Hàm Thúy vội vàng tiến cung, cho tới bây giờ cũng chưa trở về.
Hàm Thúy là Dạ Cơ? Không biết vì sao, trong lòng nàng luôn thấy kì quái.
Nếu Hàm Thúy là Dạ Cơ, chuyện của Xảo Xảo thì sao? Ả là nha hoàn của Thái Y, Thái Hà, chẳng lẽ là Hàm Thúy an bài ở bên người các nàng? Không đúng, theo tin tình báo của Thiên Cơ các, Xảo Xảo theo Thái Hà mười mấy năm, không có khả năng là người của Hàm Thúy.
Nếu Hàm Thúy đúng là Dạ Cơ, có dễ dàng bị giết vậy sao? Dạ Cơ là Nam Việt đệ nhất tử sĩ, võ công tài trí nổi tiếng, chỉ sợ không dễ dàng đối phó như vậy.
Nếu nàng đoán không lầm, Hàm Thúy chỉ là cái kẻ chết thay, nàng không biết trong đó rốt cuộc có điều bí ẩn gì, nhưng nàng có thể khẳng định, Hàm Thúy không phải Dạ Cơ thật sự. Thủ đoạn của Dạ Cơ thực sự lợi hại, coi như kỳ phùng địch thủ của nàng.
Ván cờ vừa mới bắt đầu, không đến phút chót, không ai đoán được kết cục thế nào.
[ Ha ha, Thiên Mạch, ngươi không phải đang đợi Tần Mộ Phong chứ?]
[ Ta chờ ai ngươi quản được sao?]
[ Ta xin hỏi Liễu tiểu thư, trước kia các hạ đã từng chờ ai a?]
[ Hừ, ta trộm tâm y, sẽ không từ thủ đoạn có được trái tim của y.]
[ Ngươi đừng đem mọi việc đổ lên đầu “nhiệm vụ” đi, trong lòng ngươi nghĩ gì, chẳng lẽ ta không biết sao?]
[ Nhàm chán, ta không thích nói chuyện với ngươi.]
[ Có người đến, ta không nhiều lời với ngươi nữa, bái bai.]
Phi Dương đi đến trước mặt Thiên Mạch, cúi đầu, “Liễu cô nương, Dạ Cơ đã chết.”
Thiên Mạch hạ mi, dán mắt nhìn đám thức ăn nguội lạnh, “Ngươi tin Hàm Thúy là Dạ Cơ sao?”
“Liễu cô nương có ý tứ gì?” Phi Dương ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Thiên Mạch.
Thiên Mạch cười lạnh một tiếng,“Phi Dương đại ca, nếu Hàm Thúy là Dạ Cơ, ta đem chức đại nội đệ nhất mật thám này tặng cho ngươi.”
Phi Dương trầm tư một lúc, bình tĩnh nói, “Chướng nhãn pháp[1].”
“Không sai, võ công Hàm Thúy kém như vậy, ngươi tin nàng là Dạ Cơ?” Dựa vào võ công Hàm Thúy, cùng lắm được xem là cao thủ hạng ba. Dạ Cơ là Nam Việt đệ nhất tử sĩ, võ công tuyệt đối không thể kém như vậy. Hơn nữa, võ công Hàm Thúy rõ ràng không giống Xảo Xảo và hắc y nhân lần trước ám sát nàng. Nếu nàng đoán không sai, hắc y nhân cùng nàng giao thủ trên nóc nhà mới là Dạ Cơ thật sự.
Như vậy, người muốn ám sát nàng, rốt cuộc là ai? Người kia võ công quá kém, sẽ không phải Dạ Cơ.
Bình Nam Vương phủ, có rất nhiều bí mật.
Phi Dương lắc đầu,“Không thể.” Y tiếp tục nói, “Lúc Hàm Thúy tiến Vương phủ, lẻ loi một mình, ta vừa rồi đã thẩm vấn qua đám người bên cạnh ả, không có điểm gì đáng ngờ.”
Bàn tay Thiên Mạch gõ trên bàn vài cái, nhíu mày, “Ta hoài nghi Thái Y, ta đã sai Thanh Loan giám thị nhất cử nhất động của ả, ngươi cũng chú ý ả.” Nàng biết Tần Mộ Phong mê luyến Thái Hà, bảo hoài nghi Thái Hà? Không có khả năng.
Thanh Loan là người của Tuyết Nhạn? Chuyện này ngoài dự kiến của hắn.
“Ta hiểu.” Xảo Xảo ám sát Liễu Thiên Mạch, hắn đã hoài nghi Thái Y. Hơn nữa một khi Tuyết Nhạn đã hoài nghi, Thái Y tám chín phần có vấn đề.
“Đưa đây.” Thiên Mạch vươn tay, mở lòng bàn tay ra.
“Phi Dương không biết thân phận Tuyết Nhạn cô nương, đắc tội.”
Phi Dương đem Ngân Tuyết kiếm đặt vào tay nàng, Thiên Mạch nắm chặt chuôi kiếm, đứng dậy bước ra ngoài, “Phi Dương đại ca, ngươi khách khí rồi.”
Trở lại gian phòng, nàng ôm đàn tranh, cắm thanh kiếm xuyên qua rãnh nhỏ của cây đàn.
Thiên Mạch thạo dùng kiếm, ‘Vụ lý hoa’ chỉ là vật phòng thân. Lần này, người nàng đối phó là Dạ Cơ, không thể không mang binh khí theo người.
Khi trở lại phòng khách, vẫn chỉ có Phi Dương một mình ngồi đó.
Nàng ngồi xuống lặng yên không một tiếng động, Phi Dương ngẩng đầu nhìn nàng,“Liễu cô nương, ta đã phân phó hạ nhân hâm nóng đồ ăn, không cần chờ Vương gia.”
“Trời lạnh quá, uống chén rượu cho ấm đi.” Nàng như đang than nhẹ, hoặc như lẩm bẩm tự nói một mình.
Phi Dương yên lặng gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Rất nhanh có người dọn đồ ăn, lại mang thêm rượu ngon lên.
Thiên Mạch rót một ly, ngửa đầu uống cạn. Nàng ngắm nhìn chén rượu, thản nhiên nói, “Phi Dương đại ca, ngươi thấy Vương gia là người như thế nào?” Bọn họ là ‘Phu thê’, nhưng nàng chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của y, không thật sự hiểu rõ nam nhân này.
Phi Dương chần chừ một chút, nghiêm túc nói,“Vương gia…… rất khổ.”
Thiên Mạch chống tay trên bàn, con ngươi hiện lên chút nghi hoặc,“Y là một nam nhân thâm trầm, ta vĩnh viễn nhìn không thấu y.”
Phi Dương than nhẹ một tiếng,“Theo Vương gia mười mấy năm, ta cũng không hiểu được y. Y giống như có rất nhiều tâm sự, có rất nhiều điều khó nói. Y không nói cho ta, cũng không nói với tướng quân, lại càng không nói cho Hoàng Thượng.” Phi Dương cười khổ,“Y có tâm sự, rốt cuộc là gì, không ai biết.”
Thiên Mạch ngước đôi mắt mờ sương lên nóc nhà, “Nữ nhân có bí mật, và nam nhân có nhiều tâm sự, nếu ở cùng một chỗ thì sẽ ra sao?”
Phi Dương lắc đầu cười khổ, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì.
“Có tiếng bước chân, Vương gia đã trở về.” Thiên Mạch nở nụ cười, ngồi thẳng dậy, cái miệng nhỏ nhắn hớp một chút rượu.
Không hổ là đại nội đệ nhất mật thám, võ công cao đáng sợ.
“Có thể cùng Tuyết Nhạn đối ẩm, là vinh hạnh của Phi Dương.” Phi Dương nhấc chén rượu lên, “Kính nàng một ly.”
Thiên Mạch cạn chén với y,“Có cơ hội sẽ lại uống tiếp.”
Phi Dương uống một hơi cạn sạch,“Cáo từ.”
“Tạm biệt.”
Phi Dương ra ngoài không lâu, Tần Mộ Phong đã bước vào.
Y đứng trước cửa, nhìn bóng dáng Thiên Mạch, không nhúc nhích.
Thiên Mạch cố tình làm như không biết, khóe miệng cong lên, tựa cười mà không cười. Y đang làm cái gì a? Rõ ràng đã trở về, vì sao không vào?
Nàng ngoái đầu lại, bình tĩnh nhìn Tần Mộ Phong,“Vương gia, ngài đã trở về?”
“Nàng làm sao biết ta đã trở về?” Tần Mộ Phong đến bên nàng, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nàng đứng lên, đỡ y ngồi xuống,“Ta nghe thấy tiếng bước chân.”
Tần Mộ Phong thần tình mệt mỏi, liếc mắt nhìn bầu rượu trên bàn, “Nàng đang uống rượu ư?”
“Làm ấm người.” Thiên Mạch chủ động rót một ly rượu cho Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong nhấc chiếc chén tinh xảo lên, cười mệt mỏi, “Ta chỉ đáp ứng bồi nàng uống rượu thôi.”
Thiên Mạch mang vội rót cho mình một chút rượu, “Ta cũng uống một ly.”
Thiên Mạch uống hết, đã thấy Tần Mộ Phong lại rót thêm một ly, rồi lại rót thêm một ly nữa.
Thiên Mạch trợn mắt há hốc mồm, y đã uống không biết bao nhiêu chén.
Thiên Mạch rốt cục lên tiếng, “Vương gia, tâm tình ngài không tốt sao?” Lần trước ở Túy Yên lâu, y cũng tự chuốc mình như vậy.
Tần Mộ Phong cười thê lương,“Xem là vậy đi.”
“Rượu nhiều hại thân.” Kỳ thật, chính nàng cũng thích tự chuốc mình say.
“Nàng từng nói say một chút không có gì không tốt.”
Liễu Thiên Mạch không nói nữa, lặng lẽ rót rượu cho y.
Một ly rồi lại một ly, tửu lượng Tần Mộ Phong dù có tốt đến đâu cũng phải say. Đời người, kỳ thật cũng chỉ là một lần say.
“Thiến Nhi, nàng nghĩ Thái Hà là người như thế nào.”
“Sao?” Thiên Mạch cúi đầu châm rượu.
Y thống khổ nheo mắt lại,“Ta không muốn hoài nghi sự trong sạch của nàng, nhưng ta không thể không hoài nghi. Hàm Thúy không phải Dạ Cơ, tuyệt đối không phải. Võ công Dạ Cơ không thể kém như vậy, cho dù trên người ả có lệnh bài, vẫn không phải. Tuyết Nhạn hoài nghi Thái Y, kỳ thật ta cũng hoài nghi. Từ lúc Xảo Xảo chết, ta cũng đã hoài nghi. Hai tử sĩ dưới trướng Nam Hận Thiên, Dạ Cơ, Nguyệt Cơ. Nghe đồn các nàng là tỷ muội, Thái Y Thái Hà cũng là tỷ muội, Thái Hà là Nguyệt Cơ sao?” Tần Mộ Phong mê man nhìn Thiên Mạch, “Ngươi nói xem, Thái Hà là Nguyệt Cơ sao? Nếu Thái Y là Dạ Cơ, Thái Hà nhất định là Nguyệt Cơ, nhất định.”
Thiên Mạch lãnh đạm nhận ánh mắt của y,“Vương gia, ngài thực sự yêu Thái Hà sao?”
Tần Mộ Phong mê mang lắc đầu,“Không biết, ta không biết.”
Thiên Mạch hừ lạnh,“Tiếp tục yêu đi.” Nàng không chú ý tới, trong giọng nói của nàng có chút vị giấm chua.
“Thiến Nhi, vì sao không uống nữa?” Tần Mộ Phong nheo mắt, tỉ mỉ quan sát Thiên Mạch, trong cơn say, đột nhiên phất tay,“Không đúng, nàng là Thiên Mạch, không phải Thiến Nhi.”
Liễu Thiên Mạch giật mình, đưa mặt kề sát y, chỉ vào mũi mình,“Ta là Liễu Thiến, ngài nhìn lại xem.” Nàng đúng là Thiên Mạch, nhưng là, dung mạo của nàng là Liễu Thiến, y không say đến mức hoa mắt chứ?
“Ta thấy rất rõ, nàng là Thiên Mạch.” Trong mắt y, rõ ràng là Thiên Mạch. Y nắm tay Thiên Mạch, “Nàng là thiếp của ta, vĩnh viễn là của ta.”
Đôi mi thanh tú của Thiên Mạch nhăn lại, có chút bất đắc dĩ, “Thiếp? Ngài cho rằng Liễu Thiên Mạch cam nguyện làm thiếp sao?” Liễu Thiên Mạch nàng, cũng chỉ có thể làm thiếp thôi sao?
Tần Mộ Phong cọ cọ vào người nàng, tham lam hít lấy hương vị trên người nàng, “Thiên Mạch, nàng là của ta.”
Thiên Mạch ngăn cản Tần Mộ Phong, đặt bàn tay lên ngực y,“Ngài gọi ta là gì?” Nàng rõ ràng là Liễu Thiến, sao Tần Mộ Phong lại có thể nhìn lầm.
Tần Mộ Phong ôm ngang eo nàng, cắn lên cái cổ trắng như tuyết,“Nương tử.”
Trái tim Thiên Mạch đập dữ dội, không thể tin vào tai mình, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc,“Ngài gọi ta là gì?” Y gọi nàng là…… Nương tử? Lỗ tai của nàng không có vấn đề chứ?
“Có gì không đúng sao?” Y tiếp tục nhấm nháp ‘Mỹ vị’.
Thiên Mạch kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Mâu quang trong veo, trừ ngạc nhiên ra, tựa hồ còn có một tia cười yếu ớt.
“Thiên Mạch……” Y nỉ non.
“Mộ Phong, nếu đây không phải lời nói lúc say rượu, thật là tốt biết bao.”
“Ta nói thật.”
“Sau khi trời sáng, ngài sẽ quên hết. Nếu không quên, ngài sẽ hối hận.”
“Không, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
“Ta cũng say rồi sao? Nếu không say, sao có thể nghe những lời như vậy được?”
“A, nàng và ta cùng say.”
Tần Mộ Phong cúi đầu, cướp lấy đôi môi mềm mại của nàng.
Tuyết, không ngừng rơi. Đêm, càng thêm dài. Hai tâm hồn cô đơn, càng thêm gần.
[1] thủ thuật che mắt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.