Tuyết rơi một ngày một đêm, đóng băng cả kinh thành, Bình Nam Vương Phủ cũng phủ một màu trắng xóa.
Vì để ở gần bảo vệ Tần Mộ Phong, và cũng vì không muốn giao thiệp với mấy nữ nhân tâm cơ thâm trầm kia, Thiên Mạch ẩn trong Thính Phong Hiên không ra ngoài. Kỳ thực, nàng một tấc cũng không rời Thính Phong Hiên còn có một mục đích khác: phòng ngừa Dạ Cơ trộm bí mật triều đình. Nàng không phải là đại nội mật thám, nhưng mà, thân phận hiện tại của nàng là đại nội mật thám, nhất định phải làm việc mà đại nội mật thám nên làm.
Thính Phong Hiên không cho người ngoài ra vào, đến cả Hồng Ngạc cũng không được phép. Tần Mộ Phong an bài Hồng Ngạc ở Thu Đường Viện, Thiên Mạch lúc nào cũng có thể đến đó tìm nàng. Tần Mộ Phong an bài thật sự rất chu đáo, y chưa từng vì nữ nhân nào khác lo lắng như vậy.
Nàng khoác áo choàng màu trắng, tản bộ trong tiểu viện. Trong Thính Phong Hiên vô cùng im ắng, tuyết phủ dày trên chạc cây, thỉnh thoảng phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nơi nàng đi qua, lưu lại những dấu chân mờ mờ. Những bông hoa tuyết nhỏ vẫn nhè nhẹ bay bay trên bầu trời như đang múa lượn, thỉnh thoảng đậu trên chiếc áo choàng trắng như tuyết của nàng, hòa vào làm một.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương.
Thân hình mảnh dẻ của Thiên Mạch khẽ gồng lên, sau đó khôi phục cảm xúc, tiếp tục đi lại trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Trong gió tựa hồ mang theo một âm thanh quỷ dị, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512786/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.