Lộ Lộ khóc không ra nước mắt, cô nhìn mấy món ăn trên bàn. Lộ Lộ đã xuyên không về đây ba ngày rồi, mà ngày nào cũng chỉ được ăn rau luộc, đậu phụ với một bát cơm trắng. Ngày nào bụng cô cũng gào thét biểu tình.
Tiểu Lệ thấy cô cứ thất thần nhìn mấy món ăn, vội nói:
- Vương phi! Người... người không muốn ăn sao?
Lộ Lộ đập nhẹ lên bàn:
- Phải ăn chứ! Không ăn sao ta sống? Nhưng... nhưng sao ngày nào cũng phải ăn như thế này?
Cô đau khổ. Cô muốn ăn thịt. a cô muốn ăn thịt cơ. Cô không có ý định giảm cân đâu. Cô nhớ lại lúc mình chưa xuyên không. Lúc đó, tuy là một sinh viên nghèo nhưng cũng không đến nỗi ba ngày không được ăn thịt. Cứ tưởng xuyên qua làm Vương phi, tuy thất sủng nhưng cũng không đến nỗi khổ cực. Ai ngờ nhìn xem, huhu thịt, thịt, thịt ơi chị nhớ em.
Lộ Lộ cầm đũa, cố gắng ăn tạm. Vừa ăn vừa an ủi chắc chắn mai sẽ có thịt.
- -----------
Lộ Lộ dẫn Tiểu Lệ đi dạo trong vườn. Tiểu Lệ hớn hở:
- Vương phi! Người nhìn kìa. Hoa hải đường nở đẹp quá!
Lộ Lộ ỉu xìu, bụng cô đang rất đói. Cô ở đây một tháng rồi mà chưa biết mùi vị thịt.
Phía xa, một nữ nhân uyển chuyển bước đến. Tiểu Lệ tinh mắt, khẽ nói với Lộ Lộ:
- Vương phi! Trắc phi đến!
Cô đưa mắt nhìn nữ nhân váy vàng nhạt tiến lại gần.
Theo như Tiểu Lệ kể, nàng ta tên Lưu Vân, con gái của Lưu Thái phó.
Nàng ta tiến lại gần Lộ Lộ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-lo-lo-nang-dam/1111710/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.