Chương trước
Chương sau
Giờ Mẹo 8 khắc.

Bên ngoài viện ồn ào,nghe lanh lảnh tiếng phụ nữ đanh đá.

- Nhanh lên,lôi ả ra xa viện mà chôn!

Lũ gia nô xông vào,mồm miệng há hốc thấy Ý Vân ngồi đó,thưởng trà.

- Vươn...g...Phi...

- Sao,muốn chôn sống ta luôn à ?

- Nô...tài...

Đám nô gia sợ hãi cuống cuồng chạy ra ngoài.

- Bẩm,nương nương,Vương Phi...

- Lắp bắp cái gì?

- Vương Phi vẫn còn sống...

- Cái gì,chết tiệt!

Cô ta là Trắc Phi Tư Hạ,con gái thứ của Thái Sử Tư Đồ Tuệ,được vương gia sủng ái,ngang ngược hống hách,chuyện trên dưới phủ này,đều do 1 tay cô ta xoay vần.

Ý Vân còn sống,tức là cản trở con đường cô ta đường chính trở thành Vương Phi.

- Ngươi...còn sống -Trắc Phi trợn mắt,gặp Vương Phi không hành lễ,còn ngang nhiên xưng ta với ngươi,không quản phép tắc quy củ.

- Trắc Phi muội muội,thấy ta không hành lễ,đây là phép tắc Tư phủ dạy muội sao? - Nhàn nhã thưởng trà.

- Ngươi...là cái thá gì,còn chẳng được Vương Gia nhìn vào mắt,phế vật.

Xưa nay Ý Vân (tiền kiếp cũng tên Ý Vân) bản thể nhu nhược hèn nhát,ở Châu phủ bị bắt nạt cũng không dám báo về Liễu gia,có câu "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi",cô càng không dám hé răng nửa lời,sợ bị người ta chê cười Liễu gia không biết dạy con.

Tư Hạ trợn mắt,hơi lùi lại,Ý Vân bình thường nghe thấy tiếng Trắc Phi,liền run rẩy,nước mắt nước mũi chảy dài,hôm nay lại đanh thép đáp trả,còn bắt cô ta hành lễ,có phải sau khi trúng độc,người không chết,nhưng não bị hỏng phải không?

- Sao ta phải hành lễ với đồ phế vật như ngươi! - Khinh bỉ.



- Được,Tư gia không dạy được ngươi,thì để ta,Vân Nhi,lấy roi.

Vân Nhi dâng roi lên,Ý Vân nhẹ cầm chiếc roi da,lạnh lẽo nhìn Tư Hạ.

- Muội muội,vẫn còn kịp đấy!

- Xem ngươi dám làm gì!

CHÁTTT.

Ý Vân thân thủ nhanh nhẹn,đến quất Tư Hạ 1 roi,cô ta đau đớn quỳ xuống.

- Tiện nhân - Tư Hạ đau đớn kêu lên.

CHÁTTT....CHÁTTT...CHÁTTT.

2 rồi 3 roi,Ý Vân ra tay rất mạnh,y phục có nơi đã rách,lộ ra khoảng da thịt bị thương.

- Mấy roi này là ta cảnh cáo,khi ngươi đánh ta,ngươi có thấy đau không?

- Ư...ngươi... - Đau đến không nói nên lời.

Lúc nãy khi Tư Hạ vừa bước vào,bản thể liền run lên,sợ hãi,uất hận,căm phẫn,nước mắt.Mảnh vỡ ký ức liên tục tràn về,Tư Hạ được Vương Gia sủng ái,trong vương phủ không coi Vương Phi ra gì,đến viện Vương Phi ở,gấm vóc lụa là bổng lộc của Ý Vân,cô ta đều cướp hết,đánh đập,hắt nước,bắt bản thể làm việc của hạ nhân,tất cả Vương Gia đều như mù như điếc,nhắm mắt làm ngơ,vì biết rõ bản thể không dám mở miệng đòi công bằng,càng không dám báo cho phủ Tể Tướng biết.

Cùng lúc đó.

- Vương Gia đến!!!

- Liễu Ý Vân,ngươi... - Hắn là Bắc Bình Vương Gia,tên húy là Châu Cơ Uy,đệ đệ ruột của hoàng đế Châu Bác Văn,chính là phu quân lòng lang dạ sói của bản thể.

- Thần thiếp tham kiến Vương Gia! - Ý Vân hành lễ.

- Ngươi...Vương Phi,nàng...sao lại đánh Trắc Phi thành ra như vậy!

Tuy chán ghét Ý Vân,nhưng thế lực của cha cô chỉ đứng sau Hoàng Đế,không dễ gì đắc tội,chỉ là bản thể xưa nay quá hèn nhát,mặc kệ người ta muốn làm gì đều im lặng,nếu để Tể Tướng biết con gái ông bị ngược đãi,chắc chắn sẽ san phẳng Châu phủ.

- Ngài vẫn còn nhớ ta là Vương Phi sao?



Ý Vân nhìn nam nhân trước mặt,bản thể không chút cảm xúc,chỉ có tức giận tràn trề,tay nắm chặt,run lên.Cô đặt tay lên ngực,trấn an.

"Ta sẽ đòi lại công bằng cho cô"

Cơ Uy đỡ Tư Hạ dậy,cô ta được đà sà vào lòng.

- Cô ta...định giết thiếp..huhu.

- Hỗn xược,gặp Vương Phi không hành lễ,còn dám cuồng ngôn ngang ngược,chuyện này đồn ra ngoài,thể diện Châu phủ đều bị ngươi hủy hoại rồi - Ý Vân đập bàn,quát lớn.

Cơ Uy giật mình,nữ nhân mà chàng chán ghét bấy lâu,hôm nay lại trở nên hung dữ như vậy,nàng có phải là Ý Vân không?

- Vương Gia,chắc không trách thiếp dạy dỗ tiện thiếp trong phủ chứ?

Cô đưa ánh mắt sắc bén nhìn Cơ Uy,chàng nén cơn giận.

- Đưa Trắc Phi về đi,ta muốn nói chuyện với Vương Phi.

Đám hạ nhân dìu Tư Hạ đi hết.Chỉ còn Cơ Uy và Ý Vân.

- Nàng dùng hình?

- Khi Trắc Phi đánh ta,khi đó không phải dùng hình sao?

Lại dám đáp trả Vương Gia như vậy,Ý Vân,thực sự là người thế nào?

- Thiếp mệt rồi,muốn nghỉ ngơi,mời Vương Gia về cho - Quay đi.

Còn dám đuổi chàng về,trong phủ này,các di nương cầu còn không được chàng để mắt đến,nàng lại thẳng thừng đuổi cổ,gan lớn quá rồi.

- Vân Nhi,chuẩn bị 1 chút,ngày mai ta về Phủ Tể Tướng.

Tâm nguyện của bản thể là báo hiếu cha mẹ,trước khi cô ấy đi đầu thai,phải gặp được 2 người,là cha mẹ,và Ngôn Cẩn Sơ,tình yêu đích thực của cô.

Cơ Uy dáng người cao lớn,giọng nói trầm ổn,lông mày rậm,ngũ quan cân đối,mắt sắc như dao.Xếp vào hàng mỹ nam vạn người mê,nhưng tâm tư khó đoán,đôi khi tàn nhẫn lạnh lùng.Không từ thủ đoạn.

Chàng không đến chỗ Trắc Phi như mọi hôm,lại đến thư phòng,khêu lại đèn dầu,gọi ám vệ đến.

- Tử La,ra đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.