Chương trước
Chương sau
- Nàng kêu đi,cô nam quả nữ,ta thì không sao? Còn nàng,danh tiết cả đời nàng sẽ bị hủy hoại.

- Ngươi cố tình dẫn ta đến đây?

Ý Vân vùng tay ra,tát mạnh 1 cái,Hàm Lưu ôm mặt đau điếng.

Nàng nhanh chân,đá 1 phát vào hạ bộ hắn,đạp thêm mấy phát nữa,hắn lăn đùng ra đất.

- Ngươi...dám...hự...

- Sao hả,dám uy hiếp ta,nghĩ ta là ai chứ?

- Vương gia,cứu thiếp!!

- Haha,thì ra là Vương phi của Châu Cơ Uy!

Ý Vân chạy khỏi đó,không cần biết đến đâu,cứ tránh xa tên biến thái này trước đã.

Ở nơi khác của hoàng cung.

Cơ Uy đợi khá lâu không thấy Ý Vân về,liền đi tìm.Quý phi viện cớ thấy mệt nên cáo lui,âm thầm bám theo Cơ Uy.

- Cơ Uy!

- Quý phi đi theo ta làm gì?

- Chàng sao lạnh nhạt như vậy,chúng ta từng...

- Nương nương xin tự trọng!

- Có phải vì danh phận không? Ta không sợ,ta không nói chàng không nói,quỷ thần không hay!

- Quý phi nương nương,những lời này tốt nhất đừng để ai nghe thấy.

Ý Vân chui lủi thế nào,lại gặp được cảnh hay ho này,drama chị dâu em chồng phiên bản hoàng cung đây sao?

Cô ôm Bạch Miêu,lén lút nấp sau hòn non bộ nghe lén,xem cái tên Vương gia háo sắc này tính làm thế nào.



- Xin chàng,ta không cần danh chính ngôn thuận,ta chấp nhận làm kẻ làm ấm giường chàng,đừng quay lưng với ta.

- Ngươi điên rồi,những lời này cũng dám nói ra,đê tiện.

Y Uyển lao đến,ôm chặt Cơ Uy,chàng sợ hãi đẩy ra,nàng ta càng điên cuồng hơn.

Ý Vân nãy giờ nhìn thấy hết,trong lòng dâng lên chút khó chịu,nàng đang ghen sao?

- Yo,chắc ta đến không đúng lúc rồi - Bước ra.

- Ý Vân,nàng,không như nàng thấy đâu! - Đẩy Y Uyển ra.

- Thiếp chỉ tin những gì thiếp thấy thôi?

- Quý phi nương nương,hoàng cung tai vách mạch rừng,xin người tự trọng,đừng để người đời dèm pha rằng tẩu tẩu câu dẫn tiểu hoàng thúc,chính là người đang hủy hoại tiền đồ sáng lạn của người đó,cáo từ.

Kéo Cơ Uy nhanh chóng rời đi.

- Nàng đã đi đâu vậy,ta tìm khắp nơi!

- Hư,chứ không phải chàng trốn đi vui vẻ với tẩu tẩu xinh đẹp sao?

- Ăn nói hàm hồ,nàng coi ta là loại người thế nào? Tức giận.

- Chàng sao không đi tìm thiếp sớm hơn chứ,hại thiếp gặp phải tên vô lại!

- Cái gì,nàng có sao không? - Xoay người Ý Vân

- Thiếp là ai chứ,đánh hắn 1 trận,có lẽ tuyệt tự rồi,hihi.

- Hỗn xược,là kẻ nào dám đụng đến nữ nhân của ta.

- Thiếp không biết,nhưng nhìn hắn ẻo lả hơn nữ nhân nữa,còn... - Bỗng thấy Hàm Lưu đang vội vã.

- Là hắn...- Chỉ tay.

- Hàm thiếu gia,xin dừng bước - Giữ lại.



- Xin hỏi Vương gia có chuyện gì? Liếc Ý Vân.

- Ngươi đã mạo phạm Vương phi,còn hỏi có gì sao?

- Vương gia nhìn thấy sao?

- Ngươi dám làm không dám chịu,không đáng mặt nam nhân? Ý Vân núp sau,chống nạnh lên.

- Vương phi ta nói có chính là có,đừng nghĩ ngươi là đệ đệ Hoàng hậu thì ta không dám làm gì,dám lại gần thê tử ta lần nữa,đừng trách ta vô tình,hừ.

Nói rồi bế Ý Vân lên,nàng còn quay lại lè lưỡi chọc tức hắn.

- Hừ,nữ nhân của Châu Cơ Uy,ta càng muốn có được,chờ mà xem.

Trở lại hội hoa,Bạch Miêu thấy chủ nhân nên nhảy đi mất,Ý Vân tiếc nuối.

- Bạch Linh xưa nay chỉ gần gũi Hoàng hậu,không ngờ lại có thể để nàng dễ dàng ôm ấp.

- Thiếp cũng muốn nuôi - Làm nũng.

- Mèo móng vuốt sắc nhọn,sẽ làm nàng bị thương,nếu thích sủng vật,đợi đến lễ hội săn bắn mùa thu,ta sẽ bắt thỏ con về cho nàng.

- Thỏ con cần mẹ chúng,bắt đi sẽ rất đáng thương,thiếp chỉ cần nuôi "sâu" lớn của thiếp là được,hihi.

- Nàng đó,thật hư...ta sẽ phạt nàng.

Tư Y Uyển bị cự tuyệt,lại còn để Ý Vân làm bẽ mặt,tức giận trở về tẩm cung,đập bể mấy bình hoa vô tội.

- Liễu Ý Vân,tiện nhân,ngươi là cái thá gì,chỉ là thứ yêu nghiệt ngu si,lại dám dành nam nhân của ta.

- Nương nương,xin người bớt giận,cẩn thận có người nghe được.

Tư Y Uyển này,nhan sắc hơn người,lại có tài ăn nói khéo léo,rất được lòng Thái hậu.Nhưng nếu chỉ có vậy,đâu thể được hoàng thượng sủng ái không thôi.Nàng ta tâm địa thâm sâu,ngoài mặt tỷ muội tình thân,miệng luôn nói không tranh sủng,nhưng sau lưng lại giở thủ đoạn,khiến các phi tần khó đậu long thai,Hoàng hậu thân thể yếu ớt,lại hay đau ốm,không thể hầu hạ thường xuyên.Nàng ta lại lắm chiêu trò,luôn vờ bên cạnh giúp người phê duyệt tấu chương,cốt để nắm rõ triều chính,hòng báo về cho cha.Bên người nàng ta luôn mang 1 túi thơm,bên trong là các loại hương liệu,trộn thêm á phiện,người ngửi thường xuyên,đâm ra nghiện,1 ngày không được hít ngửi,liền sinh mệt mỏi,uể oải không thể tập trung.Nàng ta chính là khiến hoàng đế mê muội,phế hậu lập phi,1 bước lên làm mẫu nghi thiên hạ.Tâm cơ nữ nhân này,quả thật không chỉ muốn vinh hoa phú quý,còn muốn làm kẻ dưới 1 người,trên vạn người.

- Kẻ nào dám tranh dành ta,đều phải chết!

Nàng ta hẹp hòi,ích kỷ như vậy,nay thấy Cơ Uy thân mật với nữ nhân khác trước mặt.Dù không có quyền gì để ghen tuông,nhưng lửa hận bùng bùng,chỉ muốn lập tức 1 đao giết chết Ý Vân,đem Cơ Uy về làm của riêng.Suy cho cùng,nàng ta bị tình yêu ghen ghét làm mờ mắt,không còn lý trí nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.