Đi chừng một canh giờ,mưa phùn dần tạnh,nhiệt độ tăng lên dần,con gà trống nãy giờ nằm yên,cất tiếng gáy to 3 hồi,rồi tự dưng gục xuống,tím tái.
Đoàn âm binh biến mất dần qua khe núi.Mọi người cảm thấy không khí dễ chịu hơn nhiều,nhưng vẫn chưa dám bỏ khăn bịt mắt,chừng vài phút sau,Cẩn Sơ hô lớn ra hiệu,tất cả mới thở phào,bỏ khăn xuống,đã thấy đi qua đoạn đường gập gềnh núi,1 bên là vực thẳm,1 bên là núi cao,nhưng ban nãy,lại cảm thấy như đi trên đường thẳng,băng băng qua nhanh,không vướng chút sỏi đá nào,phải chăng đây là huyền cơ.
Và tuyệt nhiên,không chạm mặt tên thổ phỉ nào vì...chúng...đã không còn thở từ lúc nào rồi.
Trời hửng sáng dần,mọi người vui vẻ đón bình minh,đêm qua,thật là trải nghiệm trong đời chỉ có 1.
Đường đến biên cương lần này hình như ngắn lại,chỉ mất 5 ngày đường đã đến nơi.Ai cũng vui mừng vì lương thảo đã chuyển đến an toàn.Quân chi viện ở lại 1 đêm lấy sức,hôm sau liền lên đường sớm trở về.
Nhưng đường về chỉ có người và ngựa,lại dài đằng đẵng 7 ngày liền,đi mãi cũng tới khu rừng xuất phát điểm.Có 1 đoạn đường quanh núi,rất gồ ghề khó đi,chậm rãi,từ từ,nếu vội vã,cả người cả ngựa,lao xuống vách núi này chỉ có tan xác,vậy nhưng,đêm đó,bọn họ đã đi qua bằng cách nào?
Vượt đoạn đường đó,sẽ đến bìa rừng,là đã gần về đến kinh thành.
- Ngươi biết gì không,đám thổ phỉ đó,chết thật đáng lắm!
- Đáng sợ quá,cháu nghe nói bọn chúng tím tái,mắt trợn ngược,như nhìn thấy gì đó rất ghê sợ.
Trước mặt là 2 tiều phu 1 già 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-cua-chau-vuong/2807152/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.