Có lẽ do hôm qua quá mệt mỏi,Ý Vân ngủ nướng đến gần trưa,chim chóc hót líu lo inh cả tai,cô mới mệt nhoài thức dậy.
Bước ra ngoài,vươn vai 1 cái,hít đầy lồng ngực không khí trong lành của núi rừng nguyên sơ,thật thoải mái.
Cô định đi quanh 1 vòng xem xét...
- Hôm qua mưa lớn,đường rất trơn,con định đi đâu?
Vu bà bà tay cầm giỏ trái cây rừng mới hái về,tiến đến gần Ý Vân.
- Bà bà,con chỉ muốn đi quanh đây chút thôi.
- Bụng mang dạ chửa,té ngã thì phải làm sao?
- Người nói gì.con...có thai?
- Mang thai cũng không biết,con bị ngốc à ?
Hôm qua khi Ý Vân ngủ,bà bà đã thấy sắc mặt cô có chút không tốt,nên đã lén bắt mạch,quả thật đã có thai hơn 2 tháng.
Ý Vân bất ngờ,đứng thẫn thờ 1 chỗ,nên vui hay buồn,giữ lại hay phá bỏ,nó là cốt nhục của kẻ muốn thiêu chết cô.Nhưng đứa trẻ vô tội,dù sao đó cũng là hy vọng để cô sống tiếp,cứ vui vẻ mà chấp nhận.
- Vu bà bà chúng ta,định sẵn số mệnh cô độc,không gia quyến,không con cái,muốn thoát khỏi lời nguyền này,chúng ta buộc phải sinh ra người kế vị của Thiên Tử,đứa trẻ này,chính là thiên mệnh.
- Nhưng cha nó chỉ là Vương gia thôi,cũng đâu phải Đế Vương.
- Haha,thiên cơ khó đoán,đâu ai lường trước được.
Trở lại kinh thành.
Phủ tể tướng đã biết chuyện Cơ Uy lén ném xác Ý Vân đi mà không cho gia quyến biết,ông đã đến và cãi nhau với Cơ Uy,thậm chí không kiêng nể mà đánh luôn chàng.Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-cua-chau-vuong/2807145/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.