Chương trước
Chương sau
Cơ Uy cau mày,cho gọi Lão Ngũ đến.

Lão xem qua 1 lượt,quả nhiên như trù tính,lá bùa là của ả nha hoàn này,may bên người vương gia luôn mang theo ngọc bội hộ thân,bùa chú không thể ám hại chàng.

- Gia gia,chuyện quỷ quái này là sao?

- Nha hoàn này chính là chủ nhân lá bùa ngài thấy dưới gối Vương phi,ả cả gan vu oan giá họa cho nương nương,khiến nàng thất sủng,để dễ dàng hòng câu dẫn vương gia,nhưng nay phản phệ,bản thân bị lá bùa hại chết.

- Bên cạnh còn có Cổ Trùng chết khô,dấu răng này,rất giống với vết răng hôm đó trên cổ Vương phi.Ta có thể đoán được rằng,ả ta đã thả cổ trùng cắn chết vương phi,nhưng tại sao Vương phi chết rồi,Cổ trùng vẫn quay lại cắn chết chủ nhân,việc này,lão cần thời gian suy xét.

- Vậy...là ta đã hại chết nàng ấy - Đứng không vững.

Lão Ngũ biết rõ,Ý Vân còn sống,lão cũng bắt được mạch hỷ của nàng,chỉ là thời cơ chưa đến,không vội nói ra.Cứ để Cơ Uy dằn vặt bản thân vì vội vã hành động mà không suy nghĩ hậu quả.Để chàng chín chắn hơn,là Đế Vương,không thể chỉ nhìn 1 phía mà kết luận,như vậy,sẽ gây ra hậu quả đáng tiếc khôn lường.

Cơ Uy gục xuống,chàng khóc,chàng khóc vì sự ngu ngốc của bản thân,khóc vì hận mình,đã chính tay đẩy người mình yêu nhất vào đường cùng.

Chàng chạy đến Di Hòa viện,lật lung mọi nơi,hy vọng Ý Vân chỉ ở đâu đó quanh đây,chỉ là đang chơi trốn tìm với chàng thôi.

- Ý Vân,ta xin lỗi,ta sai rồi..ta ngu ngốc,ta đáng chết...

Chàng tự tát bản thân,tát thật mạnh.Rồi ngồi thu lu ở đó,khóc đến 2 vai run lên,nhưng chẳng ai trả lời chàng cả.Chỉ có cơn gió hiu hiu,quấn lấy bờ vai đang run rẩy,như vỗ về,như trách móc...

Hơn 1 tháng trôi qua,bây giờ là đầu thu,mát mẻ,dễ chịu.



Liễu gia đã dựng xong căn nhà,không quá rộng lớn,nhưng vẫn đủ sống đơn sơ đến cuối đời.

Cuộc sống yên ả trôi đi,không binh đao mã tấu,không tranh quyền đoạt vị.Nhưng Tể Tướng,sao vẫn luôn hướng mắt về phía hoàng cung,lo lắng cho vận mệnh nước nhà đang trên bờ vực..

Hàng năm vào thời gian này,sẽ diễn ra hội đi săn,nhưng năm nay Tân Đế lên ngôi,không thích đến mấy chốn hoang vu này,ở trong cung ở yến tiệc vui vẻ với phi tần.Hắn say mê Y Uyển,không muốn rời nửa bước,dường như chỉ khi ở bên nàng ta,hoàng đế mới có thể tỉnh táo lo chuyện triều chính.

Thái Hậu đã sai người lén đi gieo quẻ,không phải hoàng đế bị bỏ bùa mê,vậy tại sao mê muội Y Uyển không buông như vậy.

Thân là đế vương 1 nước,không thể vì 1 nữ nhân mà bỏ mặc cả giang sơn.

Liễu Cảnh Nghi cứ nửa tháng 1 lần,lại cùng cha cõng củi xuống núi bán,vừa nghe ngóng tình hình,vừa liên lạc với Ngôn phủ.

Hoàng đế suy đồi,chỉ biết hưởng lạc,mặc kệ dân chúng lầm than,nếu cứ như vậy,giang sơn sớm muộn rơi vào tay địch.

Người phù hợp để kế vị bây giờ,chỉ có Châu Cơ Uy,tuy hận hắn đối tử tệ bạc với Ý Vân,nhưng lấy đại cuộc làm trọng,vận mệnh nước non,chỉ có hắn mới có thể thay đổi.

Đợi thời cơ đến,kéo binh khởi nghĩa,đưa Châu Cơ Uy đăng cơ.

Tiên đế khi xưa còn nằm trên giường bệnh,đã dặn tể tướng sau này nhất định phải phò tá Cơ Uy.Nay đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.

Chỉ hy vọng hắn là vị Minh quân,không khiến tiên đế trên trời thất vọng.

Thế mà đã 6 tháng trôi qua,bụng Ý Vân ngày càng lớn,cái thai đã được 8 tháng rồi,đợi đến đầu hè năm nay,sẽ đủ tháng đủ ngày chui ra.

Hi Văn và Ý Vân may rất nhiều quần áo trẻ con,không biết là trai hay gái,chỉ cần khỏe mạnh sinh ra,chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.



Đứa trẻ sẽ mang họ Châu,con gái sẽ tên Hiên Lam,con trai tên Lập Hàn.

Cơ Uy vì quá nhớ thương Ý Vân,đêm nào cũng đến Di Hòa viện ngủ,vẫn sai người hàng ngày quét tước sân vườn,đợi ngày nàng trở về đoàn tụ.

Ai nấy đều nghĩ Vương gia điên rồi,chính miệng nói ném xác nàng đi,nay lại nói nàng sẽ quay về.

Đầu hè,giữa trưa nắng gắt.

- Cố lên,xắp ra rồi,cố gắng 1 chút nữa. - Vu bà bà đang đỡ đẻ cho Ý Vân.

Nàng lâm bồn,cơn đau như xé toạc phía dưới nàng,nhưng không thể kêu thành tiếng.Cũng may thể chất Ý Vân tốt,vật lộn nửa tiếng đứa bé chui ra,khóc lớn trong niềm vui sướng của Liễu gia.

"OA...OA..OA"

- Haha,tốt lắm,sinh vào giờ dương khí thịnh nhất,thể chất thuần dương,ấn đường sáng lạn,con chính là đích tử của đế vương.

Vu bà bà lau sạch người đứa bé,đặt lên người Ý Vân.Là con trai,rất khôi ngô,giống cha nó vậy.

Lão Ngũ trong kinh thành,hôm nay gieo được quẻ đại phúc,lòng khấp khởi mừng vui.Có phải đích tử đã được sinh ra rồi không?

Cơ Uy vẫn không biết gì,ngoài buổi sáng phải lên triều,cả ngày chàng chỉ ở trong Di Hòa viện.

- Ý Vân,nàng nói muốn mau hoài thai,phải uống rượu ít lại,không thức đêm nữa,ta đều làm theo,sao nàng chưa quay lại,ta sai rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.