Chương trước
Chương sau
Ý Vân giật mình quay lại.

- Ý Vân,là nàng,nàng quay về rồi - Cơ Uy vội chạy đến bên nàng.

Ý Vân tránh đi.Cúi mặt xuống.

- Hoàng thượng,người nhầm rồi,thảo dân chỉ đến đưa rau,vô ý đi lạc vào đây,mong hoàng thượng thứ tội.

- Ngươi...không đúng,nàng là Ý Vân,nàng chưa chết,khuôn mặt này,ta ngày đêm mong nhớ,ta không thể nhầm được.

Nhớ ta,năm xưa ngươi 1 mực nói ta là yêu nghiệt,muốn thiêu sống ta,bây giờ lại có thể đổi trắng thay đen,Châu Cơ Uy,ngươi thật khiến Liễu Ý Vân ta chán ghét.

- Hoàng thượng,Liễu Ý Vân đã chết rồi.

Chàng nhìn nàng,ánh mắt nàng lạnh lẽo đến cùng cực,không còn chất chứa đầy yêu thương nữa,oán hận,bi thương,nước mắt.

- Ý Vân,ta sai rồi,năm đó là ta ngu dốt,có mắt như mù,hiểu lầm nàng,bao năm qua ta luôn dằn vặt,ta biết nàng hận ta,hãy đánh ta đi,mắng ta đi.

Cơ Uy khóc,như đứa trẻ biết nhận lỗi,rồi đột nhiên quỳ xuống.

- Đế Vương một nước,lại quỳ dưới chân một yêu nữ,người đời nhìn thấy,sẽ nghĩ thế nào?

- Đáng lắm,đáng lắm,ta sẽ quỳ đến khi nàng chịu tha thứ cho ta,ta không cần giang sơn,ta chỉ cần nàng quay về thôi.

Ý Vân nhìn nam nhân đang quỳ dưới chân mình,bất giác nước mắt lăn dài.

"Ta đã từng hận chàng đến xương tủy,hận chàng tuyệt tình,hận chàng ngu ngốc,nhưng ta vẫn yêu chàng,dù là bao nhiêu năm vẫn vậy,nhưng ta biết,ta không thể sống mãi trong hận thù suốt kiếp,từ khi sinh Lập Hàn,ta đã gạt bỏ oán giận trong lòng,toàn tâm toàn ý nuôi lớn,dạy dỗ nó nên người.Nhưng sau quá nhiều vết thương chàng để lại cho ta,ta không thể dễ dàng ờ bên cạnh chàng như xưa nữa.Xin lỗi,Cơ Uy,có lẽ đời này kiếp này,chúng ta đã đứt đoạn nhân duyên rồi.

Ý Vân quay lưng.



- Hoàng thượng tốt nhất hãy làm sao để trị vì giang sơn đại nghiệp,vì 1 nữ nhân mà không màng chính sự,sớm muộn gì cũng đi theo vết xe đổ của đại huynh người.

Nói rồi nhanh chóng rời khỏi,Cơ Uy đuổi theo,nhưng nàng đã đi xa rồi.

- Nàng còn sống,tức là ta vẫn còn hy vọng,ta chắc chắn đưa nàng trở về,chỉ nàng mới xứng đáng làm hoàng hậu bên ta,là mẫu nghi thiên hạ.

Ý Vân hấp tấp trở lên núi.

Dấu mình sau thân cây lớn,khóc 1 mình.

- Con còn yêu người,sao không từ bỏ chấp niệm mà mở lòng thêm lần nữa- Vu bà bà xuất hiện.

- Con và chàng đã đoạn duyên nợ,nay con đã là Vu bà bà nơi rừng sâu núi thẳm,không thể trở về như xưa nữa.

- Từ ngày sinh Lập Hàn,lời nguyền trên con,đã được hóa giải,mái tóc bạc đã chuyển đen lại,con còn vướng mắc điều gì?

- Thì sao chứ,bên cạnh chàng rồi sẽ có 3000 giai lệ,sẽ sớm quên đi con thôi.

- Số mệnh đã định,Thiên Long và Phượng Hoàng suốt kiếp đời đời bên nhau,dù con có trốn chạy đến đâu,đi chùng chân rồi,lại sẽ quay về nơi xuất phát,chi bằng cược thêm 1 ván nữa.

Có thể sao,có thể bên nhau mặn nồng như năm xưa,nay chàng đã là hoàng đế,người người nể phục,rồi bên cạnh chàng sẽ có hàng ngàn giai lệ,ta là phụ nữ hiện đại,ta ích kỷ lắm,ta không muốn chia sẻ chàng với bất kỳ ai.Ta không tự tin nắm được trái tim chàng lần nữa,ta chỉ cần Lập Hàn sống vui vẻ thôi,không cần phu quân,không cần danh phận.

- Lập Hàn tuy chững chạc hơn tuổi của nó,nhưng chung quy nó vẫn cần 1 người cha,con hãy nghĩ cho tương lai Lập Hàn,nó sớm muộn gì cũng trở thành người kế vị ngôi vương.

- Không,nếu để người khác biết Lập Hàn là con hoàng đế,ai biết bao nhiêu kẻ muốn hãm hại nó,con không cần phu quân,con chỉ cần Lập Hàn thôi.

- Có những chuyện trời đã định,con không thể thay đổi,thì hãy thuận theo nó - Liễu Tể Tướng xuất hiện.



- Cha...con...

- Vẫn còn ta và Cảnh Nghi,chúng ta sẽ bảo vệ nó,đến khi nó trưởng thành,ta rất giận Cơ Uy,nhưng ta tin nó là một người cha tốt,bao năm qua nó đã bị trừng phạt đủ rồi.

- Cha định quay về hoàng cung sao,nơi đó có bao nhiêu kẻ đã dồn cha vào đường cùng này.

- Haha,đường cùng sao,ta cảm ở đây rất tốt,giống như được nghỉ ngơi vậy,haiz,cũng đã đến lúc ta quay về rồi,tiên đế đã dặn rằng,ta hãy phò tá Cơ Uy,ta không thể trái lời.

Hôm sau,buổi chầu.

- Hoàng thượng anh minh,vi thần xin có một thỉnh cầu- Thái Úy quỳ xuống.

- Ái khanh,có gì cứ nói,khanh muốn trẫm thưởng gì,trong trận dẹp loạn đảng,Ngôn gia có công lớn nhất.

- Vi thần cầu xin hoàng thượng phục chức cho Liễu Tể Tướng.

- Chẳng phải ông ấy đã đi khỏi Châu Thành rồi sao?

- Liễu Tể Tướng năm xưa bị cách chức,đuổi khỏi Châu Thành,khi chuẩn bị rời đi,bị người của Tư Đồ Tuệ truy sát,may mắn sống sót,nay đang ngụ ở khu rừng phía Tây,kế sách binh lược chiến thắng phản quân lần này,đều do Tể Tướng đưa ra thượng sách,ông ấy thật sự là trung thần,xin hoàng thượng minh xét.

- Chẳng phải nói con gái ông ta là yêu nữ sao,nay phục chức cho...

XÌ XÀO BÀN TÁN..

- Cuồng ngôn,các người mở miệng ra là nói yêu nữ,vậy đã ai thấy Liễu tiểu thư đi hại người chưa,Liễu gia một lòng trung quân,lại bị đám người vô dụng các ngươi dồn vào đường cùng,phải bỏ xứ mà đi,nay nếu không có ông ấy,há chẳng phải các ngươi đã rơi vào tay địch.

- Ta nghe nói ả sau 1 đêm tóc đã bạc trắng,khi còn là Vương Phi lại hay có hành động kỳ quặc,việc vận chuyển lương thảo,đêm đó chẳng phải ả cấu kết với ma quỷ,nên mới che mắt được đám thổ phỉ sao?Người bình thường,sao có thể làm như vậy.

- Hỗn xược,vậy ý ngươi chiêm tinh sư như ta,cũng là cấu kết với ma quỷ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.