Ý Vân giật mình quay lại.
- Ý Vân,là nàng,nàng quay về rồi - Cơ Uy vội chạy đến bên nàng.
Ý Vân tránh đi.Cúi mặt xuống.
- Hoàng thượng,người nhầm rồi,thảo dân chỉ đến đưa rau,vô ý đi lạc vào đây,mong hoàng thượng thứ tội.
- Ngươi...không đúng,nàng là Ý Vân,nàng chưa chết,khuôn mặt này,ta ngày đêm mong nhớ,ta không thể nhầm được.
Nhớ ta,năm xưa ngươi 1 mực nói ta là yêu nghiệt,muốn thiêu sống ta,bây giờ lại có thể đổi trắng thay đen,Châu Cơ Uy,ngươi thật khiến Liễu Ý Vân ta chán ghét.
- Hoàng thượng,Liễu Ý Vân đã chết rồi.
Chàng nhìn nàng,ánh mắt nàng lạnh lẽo đến cùng cực,không còn chất chứa đầy yêu thương nữa,oán hận,bi thương,nước mắt.
- Ý Vân,ta sai rồi,năm đó là ta ngu dốt,có mắt như mù,hiểu lầm nàng,bao năm qua ta luôn dằn vặt,ta biết nàng hận ta,hãy đánh ta đi,mắng ta đi.
Cơ Uy khóc,như đứa trẻ biết nhận lỗi,rồi đột nhiên quỳ xuống.
- Đế Vương một nước,lại quỳ dưới chân một yêu nữ,người đời nhìn thấy,sẽ nghĩ thế nào?
- Đáng lắm,đáng lắm,ta sẽ quỳ đến khi nàng chịu tha thứ cho ta,ta không cần giang sơn,ta chỉ cần nàng quay về thôi.
Ý Vân nhìn nam nhân đang quỳ dưới chân mình,bất giác nước mắt lăn dài.
"Ta đã từng hận chàng đến xương tủy,hận chàng tuyệt tình,hận chàng ngu ngốc,nhưng ta vẫn yêu chàng,dù là bao nhiêu năm vẫn vậy,nhưng ta biết,ta không thể sống mãi trong hận thù suốt kiếp,từ khi sinh Lập Hàn,ta đã gạt bỏ oán giận trong lòng,toàn tâm toàn ý nuôi lớn,dạy dỗ nó nên người.Nhưng sau quá nhiều vết thương chàng để lại cho ta,ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-cua-chau-vuong/2807137/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.