“Ôi đau quá! Ngươi không thể nhẹ tay hơn một chút được sao?” Mông vừalĩnh một trượng, ta đã thét lớn kêu đau. Hai tên thị vệ cầm trượngnhướng cao mày, lườm ta không chút khách khí.
“Đã bị phạt trượng lại còn kêu, kêu…cái đầu ngươi.” Một trong hai tên thị vệ quát ta rồi lại giơ trượng lên đánh tiếp.
“Đánh cho đến chết đấy, ngươi hiểu không? Đánh nặng một chút cũng phải chết,đánh nhẹ một chút cũng phải chết. Ngươi nghĩ xem bản thân thích chúng ta đánh nặng để chết nhanh hay đánh nhẹ để chết từ từ?” Tên thị vệ đangcầm trượng còn lại chậm rãi nói. Hầy, vị đại ca đánh người này cũng thật có cá tính quá đi.
Cứ như vậy hình trượng không ngừng nện xuống người ta. Mùi vị nếm đòn này trước kia khi còn làm ăn mày, hắn cũng đãtừng nếm trải, chỉ có điều…thực sự chưa bao giờ ta phải chịu đựng hìnhtrượng lâu như vậy. Ban đầu ta còn miễn cưỡng chịu đựng, lúc sau đau quá không nhịn được, ta liền bật khóc, rồi không ngừng thét gào. Trong lòng liên tục mắng Diêm Vương lão tử, mắng phụ thân Thừa tướng, mắng NamCung Diệp chết tiệt.
Cuối cùng, hai mắt tối sầm, hai tai ù đi,ta đã hoàn toàn không còn phân biệt nổi cơn đau truyền tới là do hìnhtrượng vừa nên xuống hay những vết thương đang rỉ máu truyền lại. Ta lúc này bị ấn chặt lên một tấm gỗ dài. Hai tay ta nắm chặt vào thanh gỗ tới mức lằn cả dấu tay. Toàn thân ta run lên, miệng không ngừng trào máu.
Ta trợn mắt, định nhìn cho rõ hai tên thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398150/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.