“Gương đồng, mau nói cho ta biết, có phải dưới vườn lên trong cung có chôn kho báu vô giá không?”
“Gương đồng, hãy nói cho ta biết tất cả những nơi có chân báu vật.”
Chớp mắt ta đã nằm trên giường dưỡng bệnh được gần nửa tháng. Lúc này, tađang cầm trên tay chiếc gương hiếu kỳ tự hỏi, không biết chiếc gương này rốt cuộc lúc nào mới cho chủ nhân của nó xem lại quá khứ và thấy trướctương lai. Tại sao ta soi vào, nó chẳng hiện ra thứ gì chứ? Ta thực sựmuốn biết, rốt cuộc vườn lên đó chôn kho báu gì, tại sao lại khiến tênma đầu sát nhân cuồng loạn, biến thái đó thận trọng đến vậy.
“Ngọc chủ nhân, tiểu nữ đưa người ra ngoài sưởi nắng nhé.”
Sau khi được Diệu dặn dò, các thị nữ điện Tử Thần luôn coi ta như chủ nhânthực sự. Thị nữ Hồng Anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc giường lười bênngoài. Đó là một chiếc giường được chạm khắc tinh xảo, có sáu chân, lạicó bánh xe linh hoạt và hai tay vịn và hai tay vịn giữ hai bên. Đây làchiếc giường lười cho Diệu đặt tại xưởng gỗ nổi tiếng nhất Trường Andành riêng cho ta. Nhờ có nó mà dẫu có nằm trên giường ta vẫn có thể rangoài hóng gió.
Hồng Anh đẩy chiếc giường lười đi dọc hành langrất lâu, sau đó mới tới được hoa viên. Cung Thái Cực tuy rằng chỉ thuộcmột góc của hoàng thành, nhưng hoa viên của nó lại rộng lớn và lộng lẫyđến kinh người.
Dưới ánh nắng mặt trời, ta cựa người đầy khó khăn, thực ra vết thương trên
lưng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398148/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.