Khắp vương phủ tràn ngập tử khí u ám, người hầu kẻ hạ đi lại liên hồi,để lại những chiếc bóng dài miên man. Người phụ nữ đó nhất định không đi châm đèn Trường Minh đâu. Nàng vẫn luôn nghịch ngợm lém lỉnh, nhất định sẽ mở miệng đưa lời kháng nghị. Thế nhưng sao nàng lại không, nàng chỉnhìn bóng ngài rồi nói hãy tin nàng. Nàng bảo ngài phải làm thế nào đểtin nàng chứ? Nàng bỏ ngài mà đi, rồi hại ngài mất đi đứa con. Hồng trần tự có kẻ si tình, đừng cười kẻ sĩ điên cuồng quá. Ngài hận nàng, khiếnnàng bị tổn thương, nhưng tại sao lúc làm nàng tổn thương, trái tim ngài lại đau đơn đến vậy?
“Vương gia, Ngọc Phiến Nhi, ả ta…” Kẻ hầu mỗi khi nhắc tới nàng đều vô cùng thận trọng, chỉ sợ ngài đột nhiên sẽ nổi giận vô cớ.
“Nàng ấy thế nào rồi, có phải lại kêu bị đau bụng không? Hay là đau đầu? Nếunàng ấy không muốn đi châm đèn Trường Minh thì bỏ đi.” Ngữ khí của ngàilạnh lùng. Chỉ có đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy, ngài mới khiến bảnthân thôi nhớ đến nàng.
“Ả… chết rồi.”
NÀNG CHẾT RỒI. Ba tiếng ngắn gọn khiến ngài tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm. Viên thị vệ kia nhất định đang nói đùa, người phụ nữ đó sợ đau, sợ chết như vậy,làm sao có thể chết dễ dàng như thế được? Ngài đứng bật dậy, như thể lúc này mới ý thức được ba tiếng vừa nghe rốt cuộc có nghĩa gì.
“Vương gia ban rượu độc, ả ta đã uống cạn và chết rồi.”
“Rượu độc gì chứ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-trom/2398105/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.