Đoạn Nguyên Lẫm lần này dứt khoát như lần trước, vừa bước ra liền cùng bọn thị vệ cấp tốc thudọn đồ đạc lập tức trở về Vương đô, không tiếp tục ở lại.
Ở bên trong, Tô Tuyền cố gắng làm cho chính mình đối với chuyện ĐoạnNguyên Lẫm sắp rời đi kia mắt điếc tai ngơ, làm như hắn chưa từng đếnđây, làm như hắn chưa từng sống ở đây với nàng trong khoảng thời giankia.
Thẫm Mi nhìn hành động của mọi người nội tâm vô cùng lo lắng. Nàng không biết chủ tử cùng Hoàng thượng lại xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trơ mắtnhìn họ cứ như vậy lần nữa xa nhau.
Nữ nhân tự sống bên ngoài nói cho cùng cũng luôn là người chịu thiệt,không có trượng phu hay nam nhân bảo hộ tất cả mọi chuyện đều phải dochính tay mình làm. Cái loại khổ cực này, các nàng đã nếm trải ba năm,nàng thực không hy vọng chủ tử cứ tiếp tục chịu vất vả.
Có điều nàng nên làm gì cho tốt đây? Thực là vội chết người rồi.
“A dì...” An nhi cầm một đóa hoa dại nhỏ màu vàng vui vẻ chạy tới, bàn tay nhỏ bé cầm hoa nhỏ giơ lên cao như muốn đem cho nàng.
“An nhi, con đừng ầm ĩ. Dì đang nghĩ biện pháp...” Thẫm Mi đột nhiên dừng lại, nhìn An nhi con mắt sáng rỡ.
Có lẽ làm như vậy sẽ xoay chuyển được cũng nên, cứ làm thử xem sao.
“Tiểu thư...!” Thẫm Mi vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng vẻ mặtkhẩn trương hốt hoảng, nhưng Tô Tuyền lại ngồi bất động như núi đá tiếptục giúp An nhi khâu bộ đồ mới, lạnh nhạt hỏi, “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tai-sinh/192036/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.