Mất một khoảng thờigian khá lâu, Đoạn Nguyên Lẫm mới đem tất cả củi chẻ xong. Trong bụng vô cùng đắc ý, nhìn xem Tô Tuyền còn gì không vừa ý nữa không?
Hắn không đi vào phòng mà vòng đến trước viện. Vừa mới đi vào đã thấyThẫm Mi cùng An nhi ngồi xổm trong sân đào đất trồng rau, nhìn An nhicười đùa vui đến quên cả trời đất.
Vừa thấy hắn xuất hiện, Thẫm Mi vội vã đứng dậy hướng hắn hành lễ. Bởivì quanh đây tuy không ai biết rõ thân phận của hắn nhưng nàng cũngkhông là người khác cho nên nàng phải hành lễ trước hắn.
“A di, đồ ăn.” An nhi cầm một cây cỏ vừa mới nhổ lên vui vẻ hướng ThẫmMi khoe, nhưng khi quay lại nhìn thấy Thẫm Mi đứng dậy nàng cũng đứnglên theo, chớp chớp mắt nhìn người vừa đến.
Đoạn Nguyên Lẫm tuy đến chỗ này mấy ngày nhưng Tô Tuyền vẫn xem hắn nhưkhông khí không thèm để ý đến, thậm chí cũng không nói qua thân phận của An nhi với hắn, điều này làm hắn thật mất hứng.
Mà An nhi mỗi lần nhìn thấy hắn, đều lẳng lặng mở to đôi mắt đứng yênnhìn hắn chằm chằm, không hề có thêm hành động nào khác làm. Giống nhưđối với hắn vừa có chút hiếu kì, vừa không dám đến gần, chỉ có thể đứngtại chỗ không nhúc nhích.
Đoạn Nguyên Lẫm cũng không biết phải làm thế nào mới có thể gần gũi vớitrẻ nhỏ, bình thường trong cung những hài tử kia của hắn khi gặp hắnluôn phải hướng hắn hành lễ, ngoài ra cũng không được làm điều gì vượtquá quy tắc trước mặt hắn. Thế nên lúc này hắn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tai-sinh/192035/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.