Trời trong cây cối xanh tươi, xuân năm nay hình như đặc biệt đến trễ.
Sương đọng lại thành nước trên khóm lau sậy, buổi sáng đến hoàng hôn thời gian đó tuyết đọng vẫn chưa tan hết, lưu luyến với mái nhà ven đường vắng vẻ, nhàn nhạt nhấp nhô nhuộm vài phần xám trắng nhưng trong suốt.
Không có gió, xuân cũng tự nhiên lạnh.
Rạng sáng, trong hoàng cung vương triều Lung Nguyệt, rừng tùng xanh biếc tuy rằng nghiễm nhiên là màu xanh lá, nhưng vào trời giá rét thế này thì cũng hết sức cô đơn vắng lặng, trong không khí có một luồng sương mỏng lả lướt, như con rắn uốn éo lướt nhẹ qua, âm u tĩnh mịch có chút quỷ mị.
Thị vệ giữ cửa đang trong lúc mắt còn ngủ lim dim, một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến, chỉ chốc lát đã tới trước cửa phủ, một nam tử anh tuấn khôi ngô lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa.
Thị vệ bị dọa giật mình, ưỡn thẳng sống lưng, hành lễ: "Cửu vương gia."
Mặc Âm Trần phất phất tay, đem ngựa giao cho gã sai vặt, chần chừ chốc lát, nhìn sang chung quanh, nói: "Miễn đi." Thị vệ đáp lời xong vội nhường đường, đưa mắt nhìn Mặc Âm Trần rời đi.
Mặc Âm Trần đi tới hướng tẩm cung của Mặc Ngạo Đình.
Trong cung, thỉnh thoảng có vài thái giám, hoặc đang quét tuyết, hoặc đang chỉnh đốn cây cảnh, trông thấy Mặc Âm Trần, đều xa xa quỳ xuống.
Thần sắc Mặc Âm Trần hơi có vẻ nặng nề, tựa như đầy bụng tâm sự, vừa vặn lúc này liếc thấy một bóng người màu trắng ở bên kia, bên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411528/chuong-198.html