"Lạnh quá. . . . . . Lạnh quá a. . . . . ."
Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt nhỏ giọng hô ra tiếng, tay nắm chặt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, gọi: "Hoàng thượng. . . . . . Ngạo Đình. . . . . . Ngạo đình, người ở nơi nào. . . . . . Ta rất lạnh. . . . . . Rất lạnh. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa bước lên, đem Âu Dương Cẩm Nguyệt ôm vào trong ngực, ôm lấy thật chặt, "Ta ở chỗ này Cẩm Nguyệt. . . . . . Ta ở chỗ này Cẩm Nguyệt. . . . . . "
Dần dần thở bình thường, Âu Dương Cẩm Nguyệt mở to mắt, trống rỗng nhìn phía trước, cúi đầu nở nụ cười, "Ngạo, Ngạo Đình. . . . . . Có thể cuối cùng nữa. . . . . . Nữa. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa cúi người, môi hơi lạnh phủ lên đôi môi của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt yên tĩnh nở nụ cười, nàng từ từ khép lại hai mắt, khí tuyệt mạng vong. . . . . .( ý là tắt thở ra đi)
Âu Dương Sùng Hoa khẽ nói: "Cẩm Nguyệt, đi tốt. . . . . ."
Sinh mạng của con người đúng thật là quá mỏng manh, một người luôn muốn trang hoàng cho bản thân vẻ vang hoa lệ, hôm nay cũng đã an tĩnh chết ở trong ngực của mình.
Chết rồi. . . . . .
Ngay cả Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng đã chết. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt đã chết, nàng mỉm cười ra đi, nàng rốt cuộc không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411527/chuong-197.html