"Vậy sao. . . . . ."
"Cẩm Nguyệt. . . . . ."
Âu Dương Cẩm Nguyệt mạnh mẽ gượng lên nụ cười, dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, nói: "Không có việc gì, nô tì nên đã sớm biết, nô tì có thể được hoàng thượng sủng hạnh, nhưng mà cũng chỉ là vì nàng, cho nên. . . . . . Nô tì đã sớm nên hiểu rõ. Đáng tiếc, nô tì tỉnh ngộ quá muộn, khó trách sẽ lâm vào tình cảnh như thế. Không trách người được, chỉ có thể trách số mạng nô tì không tốt. Không cách nào có được yêu thương của hoàng thượng."
"Cẩm Nguyệt."
Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, hắn đầy bụng hồ nghi.
"Hoàng thượng, nô tì muốn về nhà, mặc dù Âu Dương phủ hiện tại không còn, nhưng nô tì vẫn muốn được về nhà."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đã sớm không còn là một người phi dương bạt hỗ của năm đó, là đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng. (phi dương bạt hỗ = ngang ngược, muốn gì làm đó)
Thời điểm Âu Dương phủ bị hủy đi, nàng hẳn nên hiểu rõ.
Lòng hoàng thượng căn bản không có nàng, chỉ cần là nữ nhân kia.
Đừng nói một cái Âu Dương phủ nho nhỏ, ngay cả vương triều Lung Nguyệt, cũng không thành vấn đề đi.
Mộng, quả thật nên tỉnh.
Mà nơi bản thân có thể trở về, chắc chắn vẫn là Âu Dương phủ đã quen thuộc từ nhỏ. . . . . .
"Trẫm chuẩn ngươi trở về, hơn nữa sẽ cho người xây dựng lại Âu Dương phủ, ngày sau có gì cần, thì ngươi hãy tự mình nói với Trường An."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411525/chuong-195.html