Trong mắt càng nổi lên vui sướng không che giấu được.
Hắn lung lay thoáng động đi tới, ngồi xổm người xuống, duỗi tay về phía người nọ: "Trẫm biết ngay là ngươi trở lại, là ngươi đã trở lại. . . . . ."
Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng xoay người, một gương mặt khuynh thành tuyệt lệ, có nụ cười vô cùng rực rỡ.
"Đúng vậy a, ta đã trở về. . . . . ."
Hai tay Mặc Ngạo Đình run run, trong nháy mắt hắn đúng là không cách nào bước lên trước một bước.
Hắn đang sợ, sợ đây chỉ là hư ảo, là bản thân say rượu mà sinh ra ảo giác.
"Hoàng thượng, này. . . . . . Người?"
Trường An theo sát đi vào, khi hắn nhìn thấy người chân thành đứng lên từ trước gương đồng thì đôi con ngươi thiếu chút nữa không khéo từ trong hốc mắt vọt ra.
"Trường An công công, khỏe a."
Được chu sa tô điểm, khi cười nhiễm lên màu sắc ửng đỏ dụ dỗ mê hoặc.
Cho đến giờ phút này, Mặc Ngạo Đình cuối cùng đã tin tưởng, hóa ra. . . . . . Hóa ra là bản thân cũng không phải là đang say rượu, không phải là ảo giác của mình.
Sùng Hoa là thật đã trở lại.
Đã trở lại ——
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lẫm liệt, muốn khóc lại vừa vui mừng, hai con ngươi vây quanh ở giữa, hắn há có thể quên, chính là chỗ này đã làm cho hắn trọn đời không quên, luôn luôn tưởng nhớ đến nàng.
Chưa bao giờ một ngày nào quên được, Mặc Ngạo Đình run run vươn tay về phía trước: "Sùng Hoa, Sùng Hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411524/chuong-194.html