Đêm hôm đó, Âu Dương Sùng Hoa hôn mê nằm mộng. . . . . .
Canh ba vang lên, Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt tỉnh lại, trong thoáng chốc nàng lại ngủ, trong mộng nàng cũng đang giật mình tỉnh giấc.
Trong mộng, tất cả trí nhớ cũng lặng lẽ hồi phục, mà người xuất hiện trước mặt nàng…
Ôm nàng, giống như sợ mất nàng, sợ nàng chạy, ôm thật chặt, đến nỗi tiếng xương tuỷ kêu “răng rắc”, giống như cả người nàng bị xe cán qua, rất đau rất đau.
"Ta chỉ muốn nàng. . . . . . Vì nàng, ta có thể vứt bỏ tất cả, thật. . . . . ."
Lời nói thì thầm, dồn dập, thật ra thì đang nói với chính mình, "Cái gì cũng có thể vứt bỏ. . . . . ."
Bóng tối che khuất hình dáng của người đó, ở trong mưa không rõ ràng, người nọ trầm lắng cuồng dã, ngắm nhìn, trong đôi mắt, không biết là nước mắt hay mưa, nhưng mà lạnh như băng.
Đôi môi Âu Dương Sùng Hoa giật giật, nàng hít thở không thông khó khăn nói: "Ngươi không làm được. . . . . . mất đi thì mãi mãi không thể tìm về. . . . . ."
Hơi thở lạnh như băng, mang theo khiêu khích, nhẹ nhàng ở bên tai Mạc Phi Lê.
Vẫn ôm như vậy, không nói gì, cũng không ngủ, cho đến sáng hôm sau. . . . . .
Tỉnh mộng, trời cũng sáng, căn phòng yên tĩnh.
Ánh mắt chậm rãi chuyển động, nhìn bóng dáng đứng trước giường, tầm mắt trở nên rất rõ ràng. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa mở miệng.
"Giáo sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411487/chuong-157.html