Oản Vu Tinh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Mặc Âm Trần lắc lắc. . . . . . Một người đang rất tốt tại sao lại biến thành như vậy? "Âm Trần, ngươi xem, ta là Vu Tinh a." Oản Vu Tinh giương mắt, nhìn chằm chằm cơ thể đang nghiêng lệch, Mặc Âm Trần giống như đã mất đi sức sống. Ánh mắt hắn rõ ràng đang mở, thế nhưng nó làm người ta cảm thấy không có một chút linh khí, trống rỗng đáng sợ. "Âm Trần, ngươi đã từng nói với ta, làm người không có ai cả đời đều thuận buồm xuôi gió, nhưng làm người cũng sẽ không có ai cả đời đều sống trong sự thống khổ. Luôn luôn lên lên xuống xuống. Đây chính là cuộc sống, không phải sao? Không có chuyện không thể giải quyết, mà phải xem mình có nguyện ý đi giải quyết hay không." Tiếng Oản Vu Tinh càng nói càng tăng cao, giữa tròng mắt đen trong suốt của nàng, mơ hồ thoáng hiện lên một chút lệ quang. "Âm Trần, hiện tại ngay cả ta ngươi cũng không muốn thấy có phải hay không? Bây giờ ngươi hãy tự nhìn xem ngươi đã thành ra cái gì? Thời điểm ta ngã lòng muốn tự sát, là ai khuyên ta, là ai đã nói cho ta biết một đống lớn đạo lý làm người, là ngươi a! Là ngươi a Mặc Âm Trần!" Trong lòng Oản Vu Tinh không ngừng run rẩy, tay không tự giác tăng thêm sức lực, lắc lắc Mặc Âm Trần. "Tại sao bây giờ ngươi lại muốn hành hạ bản thân mình như vậy a? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Âm Trần, ta nói chuyện với ngươi a!" Mặc Âm Trần trước sau vẫn nghiêng đầu sang một bên, hắn không nói tiếng nào, chỉ mở cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước. . . . . . Tầm mắt không tìm thấy trọng tâm, rốt cuộc đang nhìn cái gì? Không ai biết, hiện tại ngay cả chính hắn có lẽ cũng không biết. . . . . . Duy nhất biết được là tâm đã chết, lòng tràn đầy chờ đợi đổi lấy cũng chỉ là phản bội. . . . . Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện vấn đề? Hắn thật sự không biết, cũng không nghĩ ra, hắn đã tìm vô số đáp án, nhưng mỗi đáp án đều không thể thuyết phục hắn. . . . . . Lời Oản Vu Tinh nói tựa như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, mỗi một câu hắn đều rõ ràng nghe vào trong tai. . . . . . Chỉ là, hắn không biết phải tự thuyết phục mình như thế nào! Có lẽ hắn nên chết đi vào một năm trước, vậy thì sẽ không có đau khổ như bây giờ. "Âm Trần, Âm Trần! !" Oản Vu Tinh lắc lắc Mặc Âm Trần, nàng thật sự rất muốn dùng sức lay tỉnh cái tên nam nhân này. Đời này nàng chỉ cảm kích nhất chính là Mặc Âm Trần, nếu không có hắn. . . . . . Sợ rằng nàng đã chết từ lâu, đương nhiên Hách Nhi cũng không có thể đến được cõi đời này. Nàng đã có thể từ vực sâu thống khổ trở về, tại sao hắn lại không thể? "Âm Trần, mặc kệ ngươi có nghe lọt lời của ta nói hay không... ta vẫn phải nói, Oản Vu Tinh ta, tuyệt đối sẽ không buông tay! Tuyệt đối sẽ không buông tay!" Nhiều tiếng gào thét vang dội, tựa như một loại sấm sét đánh thẳng vào trong tim . . . . . . Tâm chết đi, lại bắt đầu phát ra từng tiếng đập ầm ầm. . . . . . Hai mắt trống rỗng, chậm rãi chuyển dời lên trên, cánh tay Mặc Âm Trần buông xuống khẽ nâng nhẹ lên một chút, từ từ duỗi về hướng Oản Vu Tinh. . . . . . Nhẹ nhàng giúp nàng lau đi lệ nơi khóe mắt. . . . . . Cảm xúc ấm áp, đột nhiên làm cho hai mắt của hắn thoáng hiện lên một tia sáng. . . . . . "Âm Trần…..? " Oản Vu Tinh không dám cử động, sợ Mặc Âm Trần sẽ dừng lại, nhưng mà, khi ngón tay hắn chạm đến mặt nàng. . . . . . Khi Mặc Âm Trần nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt… khoảnh khắc đó. . . . . . Nàng đã không thể khắc chế âm thanh của mình, nàng biết Mặc Âm Trần cũng nghe được. "Ta đáp ứng, Vu Tinh." Thanh âm suy yếu không ngờ lại nói chuyện mạnh mẽ, ánh mắt ảm đạm dần dần chuyển sáng. Mặc Âm Trần vô cùng biết rõ ràng mình đang nói gì. . . . . . "Cái gì?" Oản Vu Tinh hít hít mũi, nàng kinh ngạc nhìn Mặc Âm Trần, cả buổi vẫn không phản ứng kịp. "Ta sẽ lấy ngươi, Vu Tinh." Từng chữ mệt nhọc từ trong miệng bật ra, trên mặt Mặc Âm Trần quả thật tái nhợt không khác gì tuyết. "Ngươi. . . . . ." Oản Vu Tinh bỗng dưng trừng lớn hai mắt, nàng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Mặc Âm Trần, run giọng nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không Âm Trần? Ngươi muốn lấy ta? Ngươi thật sự muốn lấy ta?" "Ân, ta muốn lấy ngươi. Hoàn thành tâm nguyện của ngươi." Mặc Âm Trần nhẹ nhàng mở miệng nói, tay hắn chậm chạp vuốt nhẹ đầu lông mày đang nhăn lên của Oản Vu Tinh. . . . . . "Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà, không phải ngươi nói muốn. . . . . ." Trong lúc nhất thời khiến cho nàng không thể nào chấp nhận chuyển biến xảy ra bất ngờ, Oản Vu Tinh ngơ ngẩn nhìn Mặc Âm Trần. "Cái gì cũng không cần nói, ta đã quyết định, ta sẽ nhanh chóng cùng hoàng thượng nói chuyện hôn kỳ (là ngày cưới),tin tưởng rất nhanh ngươi sẽ trở thành Vương phi của ta. Vu Tinh, như vậy tâm nguyện của ngươi cũng đã đạt được, ngươi không còn nợ Ngô Hạo cái gì." Mặc Âm Trần thu tay lại, hắn từ từ đứng lên, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra hai chân hắn đều đã tê dại. Rốt cuộc hắn đã làm như vậy bao lâu? Nhớ không rõ, có lẽ là không muốn suy nghĩ đến. "Âm Trần. . . . . ." Oản Vu Tinh đứng lên ngẩng đầu, nhìn Mặc Âm Trần đi về phía trước. "Vu Tinh, ta hơi mệt, hôm nay ngươi hãy đi về trước đi, chờ tinh thần ta tốt chút, tự ta sẽ đi tìm ngươi." Mặc Âm Trần cũng không xoay người lại, chỉ là mang theo một chút vô lực hướng Oản Vu Tinh nói. Oản Vu Tinh đang muốn đi lên, nhưng bởi vì lời nói của Mặc Âm Trần mà bỗng chốc dừng bước. "Âm Trần, ngươi sẽ hối hận a?" Hối hận a, hối hận buông tha thứ mình muốn nhất, đi thành toàn cho nàng? "Việc này không phải ta có thể lựa chọn, cho nên tại sao nói đến hối hận a? Vu Tinh, cuối cùng bây giờ ta đã hiểu, khi đó là ngươi thống khổ như thế nào. Rốt cuộc giờ thì ta đã hiểu rõ. . . . . ." Tay gắt gao nắm lấy ngực, bên trong rất đau rất đau, giống như còn rướm máu. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]