Thanh Đức biết mình rất ích kỷ, nếu như nàng có thể lựa chọn, sẽ không làm khó Mặc Âm Trần, càng không đem hài tử của mình giao cho Từ Đào Nhi. . . . . .
Tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho số mạng trêu cợt người, năm đó nếu không gặp gỡ người ấy thì hôm nay nàng cũng sẽ không trở nên khó chịu như thế. . . . . .
Càng sẽ không bị Từ Đào Nhi chê cười.
"Nhất định còn có cách khác, cách giải quyết tốt hơn. . . . . ."
Mặc Âm Trần lẩm bẩm, từ từ ngồi xuống.
Hắn cúi đầu, nhìn ly trà trên bàn, hương trà toả ra xung quanh, nước trà trong suốt tựa như có thể thấy hình ảnh phản chiếu của hắn trong ly trà . . . . .
Hai lông mày nhíu chặt, vẻ mặt lộ ra vẻ bất lực. . . . . .
Thật ra thì, Mặc Âm Trần tương đối cũng hiểu, Thanh Đức thật sự cũng không tìm được biện pháp tốt hơn, mới có yêu cầu như vậy.
"Âm Trần, nếu như vì chuyện của ta mà khiến ngươi bối rối, thì ta rất xin lỗi. Ta sẽ tự mình nghĩ cách."
Thanh Đức nói xong, từ từ đứng lên, nàng cúi xuống, đối diện Mặc Âm Trần.
Hối hận và áy náy, hiện lên ở đáy mắt, "Ta thật sự vô cùng xin lỗi, Âm Trần. . . . . ."
Lời nói nghẹn ngào, đôi môi run rẩy. . . . . .
"Thanh Đức. . . . . ."
Mặc Âm Trần lập tức đứng lên, giữ Thanh Đức đang muốn rời đi.
"Âm Trần, cám ơn ngươi có thể nghe ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411471/chuong-141.html