Thanh Đức biết mình rất ích kỷ, nếu như nàng có thể lựa chọn, sẽ không làm khó Mặc Âm Trần, càng không đem hài tử của mình giao cho Từ Đào Nhi. . . . . . Tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho số mạng trêu cợt người, năm đó nếu không gặp gỡ người ấy thì hôm nay nàng cũng sẽ không trở nên khó chịu như thế. . . . . . Càng sẽ không bị Từ Đào Nhi chê cười. "Nhất định còn có cách khác, cách giải quyết tốt hơn. . . . . ." Mặc Âm Trần lẩm bẩm, từ từ ngồi xuống. Hắn cúi đầu, nhìn ly trà trên bàn, hương trà toả ra xung quanh, nước trà trong suốt tựa như có thể thấy hình ảnh phản chiếu của hắn trong ly trà . . . . . Hai lông mày nhíu chặt, vẻ mặt lộ ra vẻ bất lực. . . . . . Thật ra thì, Mặc Âm Trần tương đối cũng hiểu, Thanh Đức thật sự cũng không tìm được biện pháp tốt hơn, mới có yêu cầu như vậy. "Âm Trần, nếu như vì chuyện của ta mà khiến ngươi bối rối, thì ta rất xin lỗi. Ta sẽ tự mình nghĩ cách." Thanh Đức nói xong, từ từ đứng lên, nàng cúi xuống, đối diện Mặc Âm Trần. Hối hận và áy náy, hiện lên ở đáy mắt, "Ta thật sự vô cùng xin lỗi, Âm Trần. . . . . ." Lời nói nghẹn ngào, đôi môi run rẩy. . . . . . "Thanh Đức. . . . . ." Mặc Âm Trần lập tức đứng lên, giữ Thanh Đức đang muốn rời đi. "Âm Trần, cám ơn ngươi có thể nghe ta lảm nhảm, cám ơn ngươi. . . . . . Ta đã không sao, chuyện của Từ Đào Nhi, ta sẽ tự mình giải quyết, ta nghĩ, chuyện này cũng chỉ có ta tự mình ra tay là tốt nhất. Dù sao cũng do bản thân ta quen biết người không tốt, ta phải chịu , nếu ngày sau ta có chuyện gì, mong rằng ngươi có thể nể tình giao tình của ta và ngươi mà đem Hách nhi trở về Ngô Hạo, giao cho phụ hoàng ta, như vậy là đủ rồi." Thanh Đức không cách nào khống chế nước mắt chảy ra, nàng đã rất cố gắng khống chế. . . . . . Đáng tiếc, không được, một chút cũng không khống chế được! Mày kiếm nhíu chặt của Mặc Âm Trần hiện lên vẻ rối rắm, hắn do dự không quyết định, Thanh Đức đối với mình có ân cứu mạng. Nếu mình cứ nhìn nàng rời đi như vậy. . . . . . Chắc chắn hối hận cả đời! "Trước mắt,ngươi không nên vội vàng, để cho ta suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Để cho ta suy nghĩ một chút. . . . . ." Mặc Âm Trần không ngừng lặp lại, hắn từng chút từng chút buông lỏng tay ra, đi tới đi lui ở bên trong tiền thính. Thanh Đức nhìn tâm tình Mặc Âm Trần không yên, cực kỳ xin lỗi, nói: "Âm Trần, không cần vì ta mà phí công, ta đã biết mình phải nên làm như thế nào rồi. Nếu ta đáp ứng phụ hoàng vì Ngô Hạo, nhất định phải cùng Lung Nguyệt hòa thân. . . . . ." "Thanh Đức, không nên bi quan như vậy, tất cả chưa phải là đường cùng." Hiện tại Mặc Âm Trần ngoài việc nói vài lời an ủi, cũng không biết làm thế nào! Sùng Hoa, nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Ban ngày chớp mắt một cái đã trở thành trời tối, mặt trời mọc mặt trời lặn thay đổi chỉ trong cái chớp mắt. . . . . . Âu Dương Sùng Hoa nằm trên giường trằn trọc trở mình, thủy chung không cách nào ngủ được cả người nóng ran làm ướt áo trong của nàng, cả người giống như lửa vô cùng khó chịu. "Chuyện gì thế này?" Tối nay bỗng nhiên vô cùng nóng. . . . . . Nóng khiến cho nàng muốn cởi hết quần áo trên người, lửa nòng từ bụng dưới tăng lên. Bất giác nàng kéo chăn ra, tay lung tung sờ lên cổ họng, ngực, bụng. . . . . . Sự khó chịu nhịn không được khiến nàng phát ra tiếng rên mê người. . . . . . Đáy mắt trong suốt tràn đầy ngọn lửa, thần trí dần dần mất đi. . . . . . Trong mơ hồ, dường như có điều gì đang thúc giục nàng. . . . . . Trong mơ mơ màng màng nàng đứng dậy rời khỏi sương phòng. . . . . . Gió đêm lạnh lẽo không làm dịu đi cái nóng khó nhịn, ngược lại còn nóng hơn trước. Khó chịu, thật khó chịu —— Nước! Nàng muốn nước! Lý trí còn sót lại nàng xông đến cái giếng ở trước sân, kéo thùng múc nước rồi xối lên người mình. Nước lạnh như băng trong nháy mắt nhiệt độ giảm xuống, thần trí trở nên tỉnh táo hơn. Áo trong ướt nhẹp cơ hồ trở nên trong suốt, đường cong linh lung dưới ánh trăng. . . . . . Nàng như yêu tinh mị hoặc lang thang chốn hồng trần. Thần trí trong nháy mắt tỉnh táo khiến vẻ lo lắng trong mắt Âu Dương Sùng Hoa tăng lên. . . . . . Đêm tối yên tĩnh , một bóng người đột ngột xuất hiện. . . . . . Mái tóc trắng dưới ánh trăng trông cực kỳ chói mắt, đôi mắt màu tím dưới bóng đêm lóe lên ánh sáng xinh đẹp. . . . . . Mặc Phi Lê xuất hiện, dường như cũng không khiến Âu Dương Sùng Hoa bất ngờ. Ánh mắt lạnh lẽo hoang dã, sâu kín nhìn thẳng vào Mạc Phi Lê, Âu Dương Sùng Hoa mở miệng: "Ngươi đến làm gì?" "Lâu chủ, thuộc hạ tới dĩ nhiên là đem cho người tin tức người muốn biết." Đôi mắt Mạc Phi Lê nhìn quanh hiện lên nụ cười nhạt, hắn từng bước một đi tới Âu Dương Sùng Hoa. . . . . . Ánh mắt lưu luyến nhìn người nàng, áo gần như trong suốt làm lộ ra thân thể xinh đẹp của nàng hiện lên trong mắt hắn. . . . . . "Tin tức ta mong muốn?" Âu Dương Sùng Hoa co người lại, túm gọn mái tóc bị ướt lại kéo ra trước ngực, che lại thân thể. . . . . . "Lâu chủ, tối nay nhất định là rất khó chịu." Mạc Phi Lê đi lên một bước, tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt của hắn càng thêm càn rỡ lưu luyến nhìn da thịt hồng hào của Âu Dương Sùng Hoa. "Hô ——" Lập tức một chưởng ập tới khiến Mạc Phi Lê lui về sau một bước, vui vẻ trên mặt không giảm , nhìn Âu Dương Sùng Hoa muốn chưởng thêm một cái nữa, nói: "Lâu chủ, cần gì tức giận như thế?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]