Nhìn những món ngon kia, còn có mùi rượu Nguyệt Hương tràn đầy trong phòng đã cho Âu Dương Sùng Hoa biết rõ, quả thật mới vừa rồi nàng gặp Mạc Phi Lê ở chỗ này…
"Sùng Hoa, đây là. . . . . ."
Từ Mộc Dương đi tới trước bàn, nhìn thức ăn trên bàn, mùi rượu kì lạ, còn những thức ăn này làm cho bụng hắn cồn cào.
Đã nhiều ngày hắn chưa ăn cái gì, vừa rồi trong tiệm của Vương Phượng tỷ mới chỉ ăn trộm mấy cái bánh bao thì đã bị bắt.
Căn bản cũng chưa no.
"Bọn họ chắc vừa rời đi không lâu, anh đói bụng?"
Âu Dương Sùng Hoa nhìn một vòng bốn phía, phát hiện hương trong lư hương vẫn đang cháy, đoán Lạc Thanh Lưu và Mạc Phi Lê rời đi không lâu.
Hơn nữa, nhìn hai mắt phát sáng của Từ Mộc Dương. . . . . .
Từ Mộc Dương gãi gãi đầu, sờ sờ bụng của mình, có chút ngượng ngùng , nói: "Tôi quả thực có đói một chút, nhưng những món ăn này, và rượu này. . . . . ."
"Cũng không có vấn đề, rượu này tôi mới vừa uống, nhưng cũng chưa ăn, tôi nghĩ có lẽ Mạc Phi Lê để lại cho chúng ta ."
Âu Dương Sùng Hoa nói xong, từ từ ngồi xuống.
Mạc Phi Lê có thể tính được chuyện của một năm sau, chỉ một khắc này ( một khắc bằng 15’) nhất định có thể tính được nàng có thể trở lại.
Chẳng lẽ Mạc Phi Lê cố ý rời đi, không muốn để cho nàng nhìn thấy hắn. . . . . .
"Nếu đúng như vậy , Mạc Phi Lê quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411455/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.